Que sera sera

Tuesday, September 21

Phủi bụi

Vì là phủi bụi nên chỉ viết bậy bạ chút chơi, thiệt tình thì cũng chả biết viết gì.

Ta nói, cái xe cà tàng của mình. Mình đi ba tháng, bỏ bê nó. nên nó đâm ra nhớ mình, thành uất hận hay sao mà bánh xe thỉ 4 bánh xẹp lép hết 3 bánh. Bình điện ắc quy thì hết bin luôn. Hên là còn gắn cáp qua mượn xe bên kia sạc giùm, rồi chạy đi thay bình khác. Mà nói rồi cũng phải nói,  chắc mình phải coi lại mình. Ai đời lúc mình đi thay bánh xe thì thằng thay bánh nó kiu bánh xe mày còn ngon lắm, về đi. Đến lúc nổ máy thì máy đã trút hơi thở cuối cùng. Mái cái tiệm sửa xe này nó đông như quỷ á. Chờ gần 2 tiếng. Được cái sẳn mình thay cái bình, mình bắt nó vệ sinh bánh xe cho mình lun. Đỡ vài trăm thay bánh xe.
Sẵn luôn, bà con 4 bánh, khoảng 1 thời gian nên coi coi cái wheel bánh xe (cái phần bằng sắc) nó có bị gỉ hay dơ ko nha. Nếu có thì nên làm vệ sinh. Ko thì vì mấy chỗ gỉ dơ đó mà cát đất sẽ đi vào trong bánh xe hoặc đọng dọc theo vành tiếp xúc giữa bánh xe và cái wheel. Lúc đó hơi trong bánh xe sẽ thoát ra từ từ, dẫn đến tình trạng cứ vài tuần lại phải bơm 1 lần.

Trước khi đi tui trồng 1 cây ngò và 1 cây rosemary ngoài vườn, khi tui về cây ngò đã bị cỏ dại ăn sống, chết ngắt. Cây rosemary thì mọc xanh tốt. 1 out of 2 aint bad :D. Chuẩn bị mua con gà về nướng, hehe.

Có ai cho tui mượn con dao để cạo nhớt hem?

Sunday, September 5

Thích thì viết


 Thú thiệt là dạo này cũng chẳng màn gì đến bờ lốc, bờ liếc. Có đi liếc blog hàng xóm thì có. Ghé nhà các cô, các chú, các anh, các chị đọc bài um bà xùm mà cũng làm biếng hông có comment nổi. Lý do thứ nhất là comment lúc được lúc không, có lúc viết dài lòng thòng rồi submit xong mất tiêu, có lúc cái bảng comment nó mất tiêu, có lúc phải đăng nhập lâu lắc. Ta nói, mạng miết ở Vn rất chán. Mặc dù coi film chấp nhận đươc và chat vô tư, nhưng vào các dịch vụ của google thì hên xui. Ghét nhất là vào google.com nó toàn nhảy qua google.com.vn, phải chọn goto Google English, thật là tốn thời gian. Mà hông biết là do mình hay sao, mà mình thấy là google.com.vn search không chính xác bằng google.com. Bà con có ai cảm thấy vậy không? Mà nhà mình dùng VNPT á, bị gì ở vùng sâu vùng xa nên ko có lựa chọn. Dùng VNPT thì có khuyến mãi là ko vào facebook được. Phải xài TOR. Ta nói, mất công ghê gớm nên mình cũng lười chả vào FB thường xuyên. Mà về lại bên kia thì hem biết là sẽ chăm chút lại cho blog và FB hay là hông?

Lúc làm blog này mình muốn viết về nấu ăn và chăm sóc làm đẹp, nhưng hình như thấy toàn viết nhảm. Về VN, cách nấu ăn của mình hoàn toàn khác. Vô bếp rất lọng cọng vì không quen bếp. Ở nhà ăn quen có bột nêm và bột ngọt, còn mình thì chúa ghét 2 thằng này. Nói chung là 3 tháng trời toàn là ăn hông à, hổng có nấu. CHăm sóc làm đẹp thì còn tệ hơn. Ta nói, quăng hết. Lúc mới về còn đắp nha đam này nọ chứ bữa nay thì miễn. Chỉ khi đi đâu đó mới quýnh tí xíu lên mặt, còn đa số thì san make up. Như con ma lè. Nhưng mà tấm nào chụp với Má thì nhìn mình rất xinh, hay tại chụp kế bên bà già?

Chớp mắt mà gần 3 tháng trôi qua rồi. Còn 1 tuần nữa là mình sẽ leo lên cái máy bay sập sệ của AA, ngồi cong đít gần 20 tiếng để về lại bên kia. Chuyến đi này mình hơi bối rối, vì mình không biết nên gọi nó là leave home or come home. Không biết!

Hôm lễ, có 1 số thứ bực mình xảy ra, và mình đã nhắn 1 cái tin như thế này, đương nhiên là khhi nhắn thì mình cũng suy nghĩ rất lâu mình mới làm. Mình viết: "Em bỏ hết công việc, học hành để về VN. Nhưng anh thì ko thể bỏ 1 buổi đi chơi để đi với mẹ và em. Em hoàn toàn thất vọng và không còn gì để nói." Viết xong thì tim mình cứ thắt lại, tới gần sáng. Một thần tượng nữa đã sụp đổ. Có lẽ mình hơi quá đáng, hơi trẻ con. Nhưng cũng có lẽ, tức nước thì vỡ bờ. Đối với mình, mình có thể sẵn sàng làm tất cả cho gia đình. Vì mình nghĩ, bạn bè thì có đến có đi, nhưng anh em, ba mẹ thì chỉ có một. Và với việc một người có thể sẵn sàng chọn bạn bè mà bỏ người thân thì mình không chấp nhận được. Cho dù mình có tin tưởng người đó đến mức sẳn sàng đi chết nếu ng đó kiu mình đi. Sự thất vọng đó mình không thể diễn tả được bằng lời, mà chỉ có thể nói, cảm giác tim buốt lại, vừa khó thở vừa đau, mà không thể chia sẽ với ai được.

Nói chuyện vui, hè này đã làm rất nhiều thứ, dẫn mẹ đi rất nhiều nơi. Hồi học 12 ở Bronson, mình có viết 1 cái list 10 thứ mình phải làm trong đời, thì có 1 điềulà dẫn mẹ đi chơi. Coi như xong 1 nửa. Mấy ngày trước dẫn mẹ đi Princess Annam ở Kê Gà, bình thuận.  Ta nói, hehe, vui. Mẹ bảo bạn bè mẹ dẫn mẹ đi nhiều nơi, xài nhiều tiền, nhưng chỗ này thì mẹ đi thấy được nhất mà hổng tốn tiền, hehe. Mình thì mẹ vui là ok.
Vui thứ hai là biết bơi nha. bơi bậy  bạ thôi nhưng hết sợ nước rồi. Cũng vui vui. Chưa biết đứng nước. Hehe.
Vui thứ ba là chỉ được cho nhỏ bạn thân tập. Hy vọng nó sẽ thuận buồm xuôi gió, lên vèo vèo như diều gặp gió.
Giờ thì đang lo về bên kia ko biết có dám chạy xe nữa hem, sau khi đã quen với lối đi xe của ng VN. Uizzzz.....
Giờ cũng đang nhớ các chị yêu ở HN của mình. Chị DN, Chị VA ui. Nhớ cả chị QT nữa.