Que sera sera

Friday, October 15

Đọc chơi

Sẵn người bạn nhắc đến thơ thẩn, lục lọi lại mấy bài thơ ngày xưa mình viết. Giai đoạn đó mới qua Mỹ, ở nhà người ta. CHỗ đó đồng ko mông quạnh, đến wal-mart còn hông có, mà phải lái xe qua cái city kế bên (khoảng 15-20 phút) mới có. Nếu có gì nhiều thì có tuyết, có cỏ, và có gió.

Giai đoạn đó mình hơi bị mất cân bằng. Từ đó sinh ra nhiều rối rắm. Nhưng không bàn chuyện đó. Cái muốn nói đến là lúc đó mình viết kha khá thơ. Chủ yếu là để giết thời gian. Viết bằng cái thứ tiếng anh ko ra gì của mình. Hehe. Rồi đem lên OpenMic trong trường đọc. Mấy năm rồi, mình quên bẵng. Giờ đọc lại, thấy lỗi sai từa lưa, nhưng cái "chất" thì vẫn còn đó.

Mình vẫn là mình. Dù đã có nhiều thay đổi. Bỏ bốt cái xấu, thêm cái tốt. Bỏ bớt cái ngu, thêm cái khôn. Trưởng thành hơn, dù cũng nhiều sẹo hơn. Nhưng mình của hôm nay chưa chắc viết được như mình của ngày xưa. Những truyện ngắn, những bài thơ đó, có lẽ, một lúc nào đó sẽ tổng hợp lại và cất vào 1 góc tối của riêng mình. Hôm nay, mình hạnh phúc hôn ngày xưa, nhưng mình quý những trải nghiệm quý giá đó. Makes me who I am!

Post bài mình thích cho bà con đọc chơi.

Cold

Have you ever stood on your bare feet?
Feeling the cold hard ground below,
Seeing people walking and talking
Without their minds...
Have you ever imagined a day,
When you would be forgotten,
When people talk about you in past tense,
Would you cry?
I've been wandering around my world ,
Trying to find something warm in my heart,
Searching for something delightful in my mind...
Then I stopped.
And saw you
That's the moment I felt cold in my bare feet!



Change

People change
When you dont notice
And that moment
Will never be the same.

I felt sincere
I felt love
His eyes, his arms, his lips
I died to trust.

But that one moment
I closed my eyes
We were no longer in love.

His eyes are darkness
His arms are frozen stone
His lips are poisoned honey.

He changed,
I changed,
We both changed!

You change
And you dont even notice ...

Tuesday, October 5

Xà lách đây

Chuẩn bị lạnh teo nữa rồi, nên ráng đem cái lò nướng ra xài càng nhìu chừng nào  tốt chừng ấy. Bữa trước nướng mớ bò để trộn xà lách. Nhưng hình như than chưa đủ nên thịt chưa hồng. Mà cũng vì 3 tháng ko làm đồ ăn nên hơi lụt nghể chút. Mời mọi người cùng đai ợt mí em nghen :)



Cà chua cắt thanh vậy ăn nó có texture, giòn hơn, có salsa feel hơn. Vậy mà Má nhìn hình xong la cái con này sắt cà chua kì cục, haha.

Không diet thì bỏ miếng bò vô nhá!

Canh Chua Cô Đơn

Nói đến canh chua, lúc nào mình cũng nghĩ đến 1 gia đình sum vầy, đông đủ. Hồi nhỏ, mỗi lần có canh chua tức là bữa đó có Má ở nhà nên mới nấu món này. Mà chuyện đó thì vài ba tháng, hay vài ba năm mới xảy ra được vài lần. Bởi vậy, nếu ở sài gòn thì sẽ có ba người: ba, má, tui cùng ăn. Ở nhà má thì có đầy đủ anh chị em. Nên mỗi lần ăn món canh chua này thì tui đều có một niềm vui không thể tả.
Qua bên này cũng ít khi nào nấu canh chua, trừ khi có T. ở nhà. Hai người ăn, cũng ấm cúng. Mà bữa naycó người đi chơi thành ra còn có 1 mình ở nhà. Mớ bắp chuối hôm bữa bào ra để ăn bún bò còn quá trời, me thì trong tủ, cà chua còn vài trái, thế là nấu canh chua thôi.
Nhưng nấu xong thì cái tô canh cũng vô cùng thê thảm. Thiếu bạc hà là trọng điểm, thiếu ngò om, ngò gai làm mùi, cũng làm biếng ko phi hành tỏi cho thơm, mà cũng chả có miếng cá nào. Ta nói, canh chua cô đơn thiệt.
Cách làm canh chua thì xin mời ghé bếp Cô Hai nghen, chỉ trình bày đầy đủ, hình ảnh đẹp, đúng chất hơn tui nhiều.
Còn đây là tô canh thê thảm của tui. Nhìn thê thảm vậy chứ nêm nếm ok nên ăn cũng hết. :)