Que sera sera

Sunday, August 28

The best is yet to come


**Nhấn hình đầu lâu để nghe nhạc**

永遠有一個吻未嘗 有些燭光未燃亮
Mãi mãi còn một nụ hôn chưa chạm môi, còn một ngọn nến chưa sáng bừng
若愛太苦要落糖 結他斷線亦無恙
Nếu tình đắng quá phải thêm đường, guitar đứt dây cũng là thường
To hug someone To kiss someone
Hãy ôm một ai, hôn một người 
The best is yet to come
Điều tốt nhất vẫn còn chưa đến 

若要錯失永不能守
Nếu phải mất đi thì cũng không giữ mãi được 
 得到也不代表長久
Có được rồi thì cũng không có nghĩa là trường cửu
假使快樂有盡頭
Nếu như hạnh phúc có tận cùng
痛苦也未會不朽
Đau khổ cũng không hẳn là mãi mãi

寂寞半點假如不能承受
Nếu không thể chịu được chút cô quạnh
這生命註定過得不易
Thì cuộc đời này hẳn sẽ rất khó sống
 笑與淚 亦有時候
Cười hay khóc, cũng có thời hạn
To hug someone To kiss someone
The best is yet to come

若你說不再聽情歌
Nếu em nói sẽ không nghe tình ca nữa
不想再經歷這漩渦
Không muốn phải chịu đựng sự dằn vặt đó nữa
假使抱住你拳頭
Cho dù ôm được nắm tay em 
到底也沒法牽手

Cuối cùng cũng không thể tay trong tay

就是為了追求一時平靜
Chỉ vì theo đuổi một giờ bình yên 
將感情隔離半點感動都扼殺 沒法承受
Đem cảm tình cách ly, một chút cảm động cũng bị đè nghẹt, không thể chịu đựng

永遠有不妥協傷口 有些憾事不放手
 Viễn vĩnh có những vết thương không lành, có những nuối tiếc không thể buông 
若你太刻意淡忘 越會補不到缺口
Nếu em cố tình quên đi, thì càng khó lắp đầy khoảng trống 
Why don't you just hug someone
Sao em không ôm một ai đó? 
Just kiss someone
Hãy hôn một ai đó! 
The best is yet to come
最好的尚未來臨
Điều tốt  lành nhất vẫn chưa đến!



Bài này vừa hay vừa có ý nghĩa. Tiếc là tiếng hoa mình không giỏi lắm và tiếng việt của mình cũng ẹ (nói thẳng là chẳng có giỏi tiếng nào, hehehe, nhưng mỗi thứ biết 1 ít để nói xạo với người ta là đủ rồi). Mai mốt nếu có thời gian thì sẽ chỉnh chu lại một tí. 

Luôn phải tự nhắc mình: the best is yet to come!  

Saturday, August 27

Phụ nữ càng mạnh mẽ...

...thì càng dễ bị tổn thương.

Có những phụ nữ sinh ra là để lớn lên, đi học là để quen bạn trai và lấy chồng, sinh con.
Có những phụ nữ sinh ra là để thành đạt, đi học là để phát triển sự nghiệp.
Có những phụ nữ vật vờ, vật vờ, cả đời cũng không biết mình có mặt trong cuộc sống để làm gì.
Có những phụ  nữ bản chất đã là một chiến binh. Chiến đấu cho tất cả những gì mình có. Càng được nhiều, thì càng trầy trụa nhiều.

Có thể, bạn là một trong những loại phụ nữa ở trên, hoặc cũng có thể bạn mang nhiều tính chất của những điều nói trên. Gì thì gì, là phụ nữ, bạn biết làm một người đàn bà không dễ.

Làm đàn bà ngoan không dễ. Để nói không với cám dỗ, quay lưng với thử thách và làm tròn trách nhiệm con, mẹ, vợ, bạn thật khó.
Làm đàn bà hư không dễ. Tối tối đi ngủ vẫn trăn trở với điều tiếng của cuộc đời, rớt nước mắt chẳng ai thương.

Đối với phật giáo, sinh ra làm phụ nữ đã là một cái nghiệp. Nhưng nó lại là một cái hay. Những tu sĩ mà mình quen biết, thì thường là nữ giỏi hơn nam. Vì phụ nữ phải chịu nhiều cực khổ và bất công, nên họ luôn phấn đấu hết mức để đi tìm hạnh phúc.

Là phụ nữ, và là một phụ nữ khá mạnh mẽ với khả năng tự bảo vệ từ khi còn rất nhỏ, mình hiểu cái khó và khổ của 1 người đàn bà. Vì vậy, mình may mắn khi tìm được phật giáo, khi được tu hành dưới sự quan tâm của nhiều người tài giỏi. Lâu lâu khi suy nghĩ về cuộc sống và nhìn lại những gì đã qua cũng như những gì sắp tới, lúc nào cũng "hú hồn!"

Friday, August 26

Giấc mơ mà Ba khen lia lịa đây, hehehe

Giấc mơ... có nhiều ý nghĩa. Nhưng một người có tu tập thiền định thì giấc mơ lại phản ánh sự tiến triển của tâm thức và  trình độ tu tập của người đó. Giấc mơ công phu không phải là một giấc mơ báo điềm, báo tài, báo tiền. Nó cho biết kết quả tu tập của tu sĩ và lâu lâu cũng cho biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tu sĩ chuyên tâm tu tập.

Tuesday, August 23

earthquake and some meditation notes

Did you feel that earthquake today? I think there was an earthquake about 5.8 degree somewhere in the East coast (D.C, NC area). But here in Michigan, a few places few the "shake", too. I talked to some people @ work and they all told me they didnt feel anything (and of course gave me that crazy look), but I really did feel it.

Monday, August 22

Lang mang

Thứ bảy, chả hiểu sao mà trời âm u cả ngày. Làm 2 ca, 8h đã có mặt. Vừa làm, vừa chơi, vừa tính lương, vừa phỏng vấn nhân viên mới. Quay qua quay lại 5h là hết ngày. Vừa chuẩn bị về thì trời mưa. Cái thứ mưa mình sợ nhất là thứ mưa này đây. Mưa nặng hạt, gió mạnh, trắng trời trắng đất. Đã vậy còn sấm sét ầm đùng nữa chớ. Đứng nhìn mưa 5s, trong lòng suy nghĩ không biết có nên đợi lát cho nó tạnh bớt rồi hãy về hay không. Nhưng nghĩ lại cảnh trường sắp đóng cửa và chỉ có mình mình ở đây thì cũng hơi run. Thế là bay ra xe. Từ cửa trường ra xe chưa đến 20 bước chân mà đã ướt nhem là biết mưa lớn thế nào. Tóc ướt, mùi dầu gội raspberry nồng nàn trong xe. Thơm! Thích! Nhưng vẫn không thỏa lấp được nỗi sợ lái xe của mình. Thú thật, lúc đó nghĩ hay là ghé nhà T. đợi cho bớt mưa. Nhưng câu hỏi chưa đặt ra thì cũng biết câu trả lời mình nhận được sẽ là không. Nên thôi chả muốn tự đánh chìm hy vọng của mình làm chi. Cũng tính đi đường trong thành phố thay vì chạy freeway vì như vậy sẽ đi với tốc độ chậm hơn - 45mph tức là 60km/h thay vì 70mph là gần trăm cây/h. Nhưng mò túi thì GPS để nhà rồi. Đường kia thì chưa đi lần nào, mà trời mưa bão đi đường mò nguy hiểm. Nên thôi. Đã vậy cha facilities còn chúc mình "have a nice time driving home" nữa chứ. Bên này, có hai cái mệt mỏi là trời mưa lớn và trời tuyết. Trời mưa nhè nhẹ thì không sao. Trời mưa lớn cộng với chạy xe tốc độ cao thì sức gió tạt mưa vào làm mọi thứ trước mặt trở nên trắng xóa. Không thấy gì cả ngoài màu trắng. Đó là chưa kể xe đằng trước chạy càng nhanh thì càng nhiều nước bắn vào kiếng xe mình, càng khó thấy đường. Thêm nữa là lâu lâu hai bên đường có những vùng trũng, đọng rất nhiều nước. Ai từng chạy bộ dưới hồ bơi hoặc dưới biển đều biết cảm giác đó làm cho xe mình giống như bị thắng gấp và rất dễ bị lúc lắc. Nếu tay lái không vững thì rất dễ bị ú tim. Mình không thích chạy xe qua những đoạn đó. Cứ gần tới là mình ko đạp gas để cho xe lướt qua tự nhiên thì nó đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn luôn phải giữ tay lái thiệt vững vì đôi khi sức nước làm lệch bánh xe. Nhưng xe đằng trước nó đạp nhanh quá thì nước văng vô xe mình rất mạnh, cảm giác như bị ai tạt axit vậy hehehe. Trời mà tuyết thì đường đóng băng, do state và city ko chịu thuê nhiều người ủi tuyết như xưa nữa. Đường mà đóng băng thì chạy xe rất vui nha. Có lần mình chạy trên đường lớn, ngĩ là đường lớn nó sẽ ủi trước, ai dè mình sai. Tuyết đóng cứng cũng phải 1cm hay hơn, ko thấy được mặt đường. Xe mình vừa chạy vừa lắc. 5mph mà vừa chạy vừa run, bà con xung quanh cũng vậy. Ai cũng chạy sát lề chứ ko dám chạy lane giữa. Có lúc mình vừa nhấp gas ở đèn đỏ để chạy thì đèn đỏ khác bật lên, vẫn vận tốc 5mp, mà đạp thắng xe vẫn trượt, May mà mình lanh trí bật sang neutral thì mới dừng vừa sát đít xe trước. Ko thì... Nói lại chuyện thứ bảy. Cuối cùng mình vẫn quyết đi mưa về. Chạy hơi chậm so với speed limit 1 chút xíu cho an toàn. Vừa chạy vừa nhìn trời mưa vần vũ. Tắt máy lạnh đi bật sưởi lên để có chút hơi ấm. Mình nhớ tới Ba. ngày xưa cứ mưa là ba mặc quần tà lỏn đưa mình đi học hoặc đón mình về. Ở sài gòn có nhiều nhà cao và nhiều người nên sấm sét có ầm đùng cũng ko đáng sợ như bên đây. Nhưng mỗi khi sấm sét thì mình đã ngồi sau lưng ba, chả có gì mà sợ. Có nhiều kỉ niệm chợt ùa về. Những kí ức đó làm cho tim mình nhoi nhói. Có thể Ba không phải là một người tốt như mình mong muốn. Có thể ba không cư xử như một người đàng hoàng. Có thể ba đã không chăm sóc mình như mọi người cha khác chăm sóc và dạy dỗ con cái họ. Có thể mình lớn lên một cách không bình thường là vì ba. Nhưng ít ra, trong một thời điểm nào đó, ba đã làm những gì ba biết và cho là tốt nhất với mình. Như vậy phải chăng là đã đủ rồi? Mình vẫn nói mình không hối hận những điều mình đã làm. Mình đã làm nhiều điều sai. Nhưng đúng là không hối hận. Có hối hận thì cũng có ích gì đâu. Mình chỉ có thể học và có thể nuối tiếc. Âu, đó là một cách để chứng mình là mình còn có cảm giác. Đôi khi trong những lúc lang mang thì lại nhớ tới nhiều thứ và nhiều người. Đến một lúc nào đó, mình cũng mong có ai đó lang lang và nhớ tới mình như vậy.

Tuesday, August 16

He said she said

I talked to Papa this morning. Most of it about  my feelings, some of it about my progress in meditation. I didnt feel pleased about myself, as always. But he made me happy, just because he is who he is and he says the things he said.

Monday, August 15

Rollercoaster ride

So I took the weekend off. From everything! Reading, writing, studying, talking, connecting. Perhaps I only stayed awake a quarter of the time. Sleep! Yes. I have always love sleeping. Not only I can rest, but I also get to hide away from this world for a short while.

Friday, August 12

Vu lan...

Sắp tới mùa vu lan thì bà con lại viết bài về cha mẹ, gia đình.
Làm mình sợ. Người viết càng hay thì mình đọc càng sợ.
Vì mình hiểu họ viết gì...nhưng mình không cảm được nó.
Có phải tim mình làm bằng thép không nhỉ? Freaky freak!
Ai dạy tôi cách yêu thương.........

Monday, August 8

Saturday, August 6

Trái đất phẳng hay tròn?

Phẳng vì internet làm cho mọi thứ thẳng tăm tắp. Từ mĩ đến vn, từ tàu đến ấn độ, 1 đường cab internet là gặp tất.
Tròn vì nó vốn tròn, cứ đi 1 vòng thì gặp nhau tại điểm khởi đầu.
Vầy:
Hồi lớp 2 mình chuyển từ Buôn Mê Thuộc về trường Phan Chu Trinh học. Là ma mới nên mình bị ăn hiếp, và vì béo tròn nên tụi nó toàn kêu mình là mập địt. Mình rất ghét. Hồi ở BMT thì mình thuộc dạng giỏi và được cưng quá trời, bạn bè toàn dân xứ núi nên dễ thương. Về SG học trường gần chợ nên tụi con nít cũng rất ma giáo. Nhưng có thằng lớp trưởng rất dễ thương. Nó rất tốt, ko ăn hiếp mình, lại to cao đẹp giai. Heheheh. Hình như cả đám con gái trong lớp đứa nào cũng "mết" nó. hehehe. Mình thì ko nhớ nổi mặt nó nhưng luôn có ấn tượng vì thân hình to cao của nó.
Năm lớp ba thì ko biết vì sao bị chia lớp. Mỗi đứa đi 1 lớp. Nó không học chung với mình nữa. Mình và 1 số đứa khác vô 1 lớp khác và học luôn đến lớp 5, rồi tốt nghiệp và đi trường khác. Mình thì chả quan tâm đến thế giới xung quanh nên ngoài bạn cùng lớp và 1 ít bạn lớp "hàng xóm" ra thì chả chơi với ai. Sau đó quên hẳng.
Cũng mười mấy năm rồi.
Hôm qua thằng bạn cấp 2 nó add FB mình, mình add lại. Sau đó qua wall nó chọc tiết nó thì  thấy cái tên rất quen. Mò qua FB đó thì thấy đúng thằng đó. Ui cha! Điều tra thêm thì ra thằng đó và thằng bạn mình học chung cấp ba, lớp A-10. Tức là hàng xóm lớp mình, A-9. Vậy là 2 lớp là hàng xóm 2 năm (năm 12 mình ko có học ở đó), vậy mà mình ko hề hay biết.
Tức là sau 10+ năm vẫn có thể gặp lại 1 đứa bạn cũ.
Có những người mình muốn đụng 1 lần để nhìn lại mặt họ, để không mau quên đi họ. Và cả những người mình chưa hề gặp mặt.
.....Có được không?


Monday, August 1

Theo thứ tự...

1 final exam lớp Economic
1 bài report presentation của lớp Com
1 bài report dài 10 trang chưa tính phần phụ lục, executive letter, summary... cũng Com
1 bài report 6~10 trang của Hist. of US Econ - lớp mà mình siêu ghét
1 bài report ko định số trang của Fin. Market
(theo thứ tự due)
Chưa kể Hist of Us Econ còn 2 bài midterm đều là essays.