Que sera sera

Monday, October 24

The sky is still blue

Take it and be happy with it.

That thing that is stomping on  your heart? It will go away before you know it.

Or it wont.

Sunday, October 16

Chết thì còn gì...

Khi sống thì mình rất thông minh. Chết rồi thì mình có đem theo được không? Thử nghĩ một vị bác sĩ, kỉ sư, khi chết rồi có còn là bác sĩ, ki sư?
Khi sống thì mình giàu có. Khi chết thì mình có thể giàu sang hay không?
Khi sống thì mình xinh đẹp. Chưa cần chết, chỉ cần khoảng 80-90 tuổi, thì có giữ được cái xinh đẹp đó hay không?

Có thể, mình sẽ biết đi thằng, quẹp trái, rồi quẹo phải là đường về nhà. Khi chết rồi thì có biết là mình phải đi đâu hay không?

Có người sẽ không bao giờ muốn nghĩ về những vấn đề này. Họ cho là chết là hết, là đen thui, là hết phim, là chấm dứt. Nhưng họ có thể biết chính xác 100% không?

Nếu không tu tập, thì sẽ không hiểu được giá trị của cuộc sống nằm trong trái tim. Giống như một ngày mưa gió bão bùng mà được người thân yêu hỏi han lo lắng, còn hơn là có một viên đá trị giá ngàn đô trong tay.
Không tu tập, sẽ không biết được khi chết rồi thì đi về đâu và dọn trước con đường cho mình cũng như người thân.
An trú chánh niệm đằng trước mặt, sửa mình, và tìm một con đường để về cõi Phật. Là tu tập.
Gõ mõ, tụng kinh, trốn tránh thế gian. Đó không phải là tu tập.

Hôm nay có một trưởng bối ngồi trước webcam khen mình. Khen mình giỏi. Khen mình tự lập. Khen mình dám bơi ngược dòng một mình. Trưởng bối nói là "con rất giỏi nhưng nếu con có một nhan sắc thì không còn gì để nói. Nhưng ko sao. Con giỏi là được rồi" đại loại như vậy.

Mình biết không thể làm cho trưởng bối hiểu những cái đó mình phải làm để mưu sinh. Là một người giỏi không mang lại hạnh phúc cho mình. Mình giỏi nhưng cô đơn, và chính cái cô đơn làm mình phải giỏi khi tự túc chăm lo cho bản thân, cũng chính cái khả năng tự túc đó lại làm cho mình cô đơn. Nó không mang lại hạnh phúc, không dạy mình cách yêu thương con người. Mình xinh đẹp hay không cũng không mang lại hạnh phúc cho mình. Có thể ở châu á tiêu chuẩn cái đẹp khác. Trong mắt của một số người mình đẹp. Họ tìm đến mình vì đó. Nhưng mình không có hạnh phúc. Cũng có những người cho là mình không đẹp, nhưng họ cũng đến với mình - vì những lý do khác. Nó cũng ko mang lại hạnh phúc cho mình. Mình không thể ôm những tiêu chuẩn mà con người ta dùng để đánh giá sự thành đạt của nhau đó mà sống được. Vì cuộc đời là vô thường.  Cát bụi rồi sẽ để gió thổi bay. Không có hạnh phúc.

Hạnh Phúc là khi Má bệnh thì có thể làm được một cái gì đó cho Má. Hạnh Phúc là biết được có một ông Thầy đứng sau lưng ủi mình lên cho bằng bạn bằng bè. Hạnh Phúc là được tu tập, được nói chuyện với những tu sĩ chính cống, được thấy đề mục. Hạnh Phúc là biết khi chết có cái để mang theo. Hạnh Phúc là biết mình không phải là chì, là gồ.

Không tu tập an trú chánh niệm đằng trước mặt thì không thể hiểu được tình thương và hạnh phúc nó bao la như thế nào.

Saturday, October 8

Help!

I dont fucking understand!

****
ETA: Papa helped! After talkting to  him I forgot what I was so upset about. Papa rocks!

Sunday, October 2

Hết ngày chủ nhật với croissant

Mình làm gì khi mình xì chét? Mình nói chuyện với Papa, mình đi ăn với bạn bè...
Nhưng Papa "công tác" xa và lâu. Bạn bè mình không có  cũng ở xa tít tắp. Vậy thì đành quay trở về với cách giải stress dễ dàng ít đòi hỏi nhất của mình, đó là nấu đồ ăn. Nhưng dạo này không biết nấu gì cả, mà lại còn vào blog của một số người thích làm bánh. Nên quyết định sẽ đi ngược lại với thói quen. Làm bánh thay vì nấu ăn.

Mình rất ít khi làm bánh. Có lẽ 2,3 lần là cùng. Không tính những lần mua 1 hộp nguyên liệu sẵn trong Meijer về làm bánh sinh nhật cho 1 số người nha, vì mình ko xem đó là real cooking. Mình không thích làm bánh vì 2 lý do. Thứ nhất là nó đòi hỏi sự chi ly. Cân đo đong đếm phải thật chính xác và từng công đoạn phải thật tỉ mĩ. Mình không phài là đứa thích follow instruction cũng như tỉ mẫn từng bước một. Mình thích free! Cho nên mình làm bánh ít khi nào theo công thức > ít khi nào được thành phẩm như người ta. Lý do thứ hai và cũng là quan trọng nhất là mình không thích ăn ngọt. Làm ra mà không ăn thì ăn đòn à?

Croissant thì khác. Nó không quá ngọt, và có thể kẹp ham hay xúc xích ăn mặn cũng được. Chỉ có điều để làm croissant ngon thì phải dùng nhiều bơ lắm. Mà phải là bơ thật - tức là bơ từ sữa 80% fat đó. Béo lắm ạ. Làm thì cực công mà ăn thì nhín từng chút. Nếu cứ bốc lủm cho bằng hết cho bỏ công thì lại hại vòng bụng. Mà vòng bụng mình thì cũng chả nhỏ nhắn gì cho cam.

Mình dùng công thức nóng. Tức là không có bỏ bột vào tủ lạnh 3 lần x 30 phút cho bơ cứng lại. Cứ quét bơ mềm, xếp lớp, cán, quết bơ tiếp và cán tiếp. Nhưng vì vậy nên bơ ko đều. Nói chung là không ok lắm, chỉ được cái mã thôi. Nhưng với 1 đứa ko thích baking như mình thì coi như 8đ vậy. Làm ẩu vậy mà cũng mất 1 ngày. Tâm trí dồn vào mẻ bánh nên quên hết những thứ khác. Không buồn, không vui, không gì cả. Lặng và lạnh.

Hai tháng trở lại đây mình bình tĩnh đến lạ thường. Không loi cho lo lắng freak out như những lần khác. Nhưng mình biết bên trong mình có 1 con nhỏ khác đang run lẩy bẩy và chỉ cần một ngón tay đẩy nhẹ thôi là nó sẽ khụy ngay tức khắc. Mình không hiểu sao mình có thể mở miệng giải thích rất là lý trí là mọi chuyện xảy ra như vậy là có lý do, và nói về vô thường dể tự an ủi, nhưng bên trong thì lại freak out như vậy.

Những cái gì mình hỏi về tập cũng được trả lời không khả quan lắm. Giấc mơ công phu thì chỉ có tí xíu công phu. Papa còn nói là mình chưa quen gặp khó khăn. :D. Con không biết nói gì đây Papa ơi. Con thấy 22 năm là nhiều rồi mà còn chưa quen được sao? Con không biết còn phải chịu đựng khó khăn bao lâu nữa Ba ơi.

Mình nhớ Papa nói là  mình hết sợ bị bỏ rơi rồi, hết cô đơn rồi. Nhưng nhiều lúc nhìn ra xung quanh chỉ có bốn bức tường. Mình chỉ ngồi im, nhưng bên trong có 1 con nhỏ đang run rẩy lên vì sợ hãi.