Que sera sera

Friday, November 25

There are no turkies

Con người lạ kì.

Có những kẻ tuy đang buồn hay giận nhưng mở miệng ra thì vẫn nói mình không có. Ngay cả khi người ta chỉ thằng vào mặt mình mà nói, thì vẫn chối bay bảy. "Đâu có, đâu có!"

Có những kẻ lại đem hết cảm giác trong lòng ra mà đổ như là đổ rác xuống biển. Người ta có cần hay không cũng nói ra. Cũng có khi không kềm chế được mà bao nhiêu buồn vui giận hờn đều hiện ra hết trên từng nét mặt, từng hơi thở.

Có những lúc, mình là kẻ phía  trên. Cũng có lúc, mình là kẻ phía dưới. Con người thật mâu thuẫn. Có đôi lúc mình không muốn người ta nhìn thấy sự yếu đuối, xấu xa bên trong của mình. Cũng có đôi khi mình lại muốn người ta thấy hết, biết hết, hiểu hết.

Nhưng có một thứ mình luôn chắc - mình không lừa dối cảm giác của mình.

Mình chỉ không biết làm sao kiểm soát nó. Không biết làm cách nào nở nụ cười khi mình đang cảm thấy nặng nề. Không biết làm thế nào để không nhăn mặt khi đang bực bội.

Đã lâu rồi, từ 2007, mình không còn nghĩ đến những hình ảnh đó. Hôm nay nó lại ùa về. hình ảnh cái cổ tay. Mời mọc. Chào đón. Mình lại đấu tranh với nó. Vì mình hiểu, there are things you should never try, even once.
Mình không biết ngày mai, ngày mốt, ngày kia sẽ như thế nào. Có thể một việc gì đó sẽ lại làm mình chìm xuống trong đống ngập ngụa. Có thể vì một lý do chính đáng, hay vô duyên. Có thể như sáng hôm nay mình nằm trên giường nghe tiếng cười nói của gia đình chủ nhà, mùi turkey, mùi đồ ăn. Mình vừa nằm vừa nghe Ba và mọi người nói chuyện. Nhưng mình thấy mình lại ở một chỗ nào đó, distant and disengaged. Tiếng cười nói ở ngoài và trong điện thoại càng xôn xao, thì mình càng thấy xa vời. Mình -  một mình. Mình biết rằng nói ra thì những người kia sẽ không hiểu. Mình biết rằng nói ra chỉ làm cho mọi người thêm nặng nề, thêm annoy.

People watch others suffer all the time, and still wonder why. Vậy thì làm sao người ta hiểu được một đứa có vẻ như có tất cả như mình.

Mình cảm nhận được giọng Ba chùn xuống khi nhắc đến hai chữ r c. Mình cảm nhận được những người xung quanh đang cảm thấy thế nào khi đó. Mình biết, chỉ có mình mới rút ra được khỏi những cái hố sâu thẳm bên trong mình.

Nhưng đôi khi mình cũng mệt mỏi quá. Chỉ muốn nằm co rút trong đó.

People are selfish, i'm one of them.