Que sera sera

Wednesday, December 28

Tonick

Mình thích nghe nhạc. Hồi nhỏ nhỏ, tức là giai đoạn 13-17 tuổi thì nghe nhạc Mĩ là chủ yếu. Lúc đó có nhỏ bạn, nó 18 tuổi nên rành hơn mình, còn chép sổ nhạc nữa, toàn Back Street Boys, West Life, Britney, thế là nghe theo, và thích. Nhạc Việt thì cũng có nghe mà không thích lắm.

Qua đây, host dad cũng thích nhạc. Có cả một walk in closet toàn cd và cd, vì ổng từng làm dj. Ổng từng hỏi mình, sau này con già rồi con có còn nghe nhạc, còn mua cd ko? Mình, 16 tuổi, vỗ ngực xưng tên bảo, có chứ. Vậy mà năm nay, số lượng CD mình mua là 0, tải từ internet về là đếm không hết.

Nhưng mình chuyển qua nghe  tiếng quảng. Canto-pop.

Nhạc Mĩ giờ chẳng còn nhiều talents. Thời đai của chất giọng và cá tính âm nhạc đã chết. Hiện tại bà con đang hát cái gì mình cũng không hiểu.

Nhạc tiếng quảng cũng vậy. Toàn  tình ca. Ca sĩ cũng bao nhiêu gương mặt đó. Nhưng mình thích nghe vì giai điệu nó vẫn còn hơi hướm hoài cổ một tí. Và vì mình thích nghe tiếng quảng. Nó làm mình nhớ một thời gian chưa biết gì, chưa sợ gì, rất vui.

Đùng một cái, vô youtube mò mò sao mà ra 1 clip nhạc, rồi nghe hết bài này đến bài khác, vui ơi vui. và thích!

một nhóm nhạc gồm 4 thằng nhóc, nhóm tên tonick. Bốn thằng đi đâu cũng có 1 đứa con gái theo cầm video quay quay, chụp chụp. Lâu lâu góp giọng (vai phụ thôi).

Chơi rock, alternative chủ yếu. Hát thì không hay gì đâu. Chủ yếu là trẻ con thích đập phá. Nhưng nó viết nhạc hay lắm. Đại loại như là:

"Hôm nay cuối tuần đi chơi, em đưa thẻ nhờ anh ra atm rút tiền. Anh nói ok, không sao. Hỏi em mật mã thì em nói sinh nhật em rồi đi vô toilet. Anh gãi đầu, chỉ nhớ là mấy ngày cuối tháng 2. Thử mấy lần, máy ăn luôn thẻ. biết sao giờ đây."

Xong rồi

"Em đi ra, anh đổ thừa máy hư. Em nói không sao, anh đưa tiền em xài trước. Anh nói ok, không sao. Rồi em hỏi ngược sinh nhật em ngày mấy. Sao em nỡ? Biết sao giờ đây. Anh nói, thì mấy ngày cuối tháng hai. Em nói, sinh nhật tháng hai là bồ cũ của anh. Biết sao giờ đây?"'

Vừa tập thể dục vừa nghe nó hát mà phải đứng lại cười. Thấy bầu trời có màu hồng.

Nghe nhạc,  ngoài chứng tỏ "level" thâm sâu, ngoài thưởng thức lời ca du dương, còn là một cách giải tỏa mình. Là trở về lại làm đứa con nít.

Tại sao ít người chịu viết loại nhạc đó cho mình nghe nhỉ?

Muốn nghe nhạc con nít thì nghe đây:



Còn không, muốn nghe nhạc người lớn, thì nghe đây. Tâm trạng mình nó cũng từa tựa.

Thursday, December 22

Năm năm

Tháng 12, 2007 mình đặt chân tại Lansing. Tuyết và lạnh. Bắt đầu tìm nhà, dọn vào một căn phòng. Lúc đó ngoài đón xe bus đi học và đi chợ ra thì không còn biết đi đâu hết. Sau một thời gian là đi làm. Có lúc sáng sớm đứng chờ bus giữa trời tuyết và gió 30mph, thổi mình sắp bay.

Tháng 12, 2011, mình chỉ còn 3 tháng nữa là hoàn tất chương trình. Đã biết chạy xe vi vu. Đã đi lung tung không còn sợ lạc đường. Đã thay đổi rất nhiều.

Những năm trước 2007 đối với mình lễ tết không là gì cả. Vì mình đã quen đến ngày đó sẽ làm gì, sẽ có ai. Như một luật lệ. Khoảng từ 2007 đến 2011, lễ tết mình luôn có ai đó xung quanh. Host family chẳng hạn. Bạn bè chẳng hạn. nên hầu như khoảng lễ trôi qua rất nhanh.

Năm nay lần đầu tiên mình sợ ngày lễ. Có lẽ bây giờ mình mới học được cảm giác của những người phải xa nhà, phải cô đơn một mình vào thời điểm mà người ta ở bên người thân của mình. Sau kì Thanks Giving lần trước thì đúng là mình sợ Xmas thật. Không phải là sợ không được đi chơi, đi ăn, hay không có quà. Mà là sợ cảm giác một mình trong căn phòng tối trong khi gia đình bà chủ nhà đang celebrate với nhau. Nó làm mình nghĩ đến gia đình, bạn bè, và nhiều thứ nữa. Làm mình nhận ra mình đang một mình như thế nào.

Con người thật tham lam. Khi có được rồi thì sẽ không chịu thiếu. Khi nắm được trong tay thì lại không muốn buông ra.

Mình cũng không dám than với Papa nữa. Hôm trước chỉ buộc miệng nói chuyện nhà cửa một tí thôi mà Papa đã lo quá rồi.

 Trong các mạng tuổi, thì chữ Kỉ là cô độc nhất. Cái gì cũng một mình. Đàn bà chữ kỉ là loại đàn bà luôn tươi miệng cười nhưng bên trong thì đắng ngét sự cô đơn. Uống cafe không đường là vậy.

Dạo này cứ mất ngủ hoài. Qua mùa lễ có khá hơn không?

Tuesday, December 13

Hem thoải mái

Dạo này có một "trưởng bối" cứ làm khó dễ mình. Không hẳn là khó dễ nữa. Mà dạng như cứ thấy mình nói gì là sẽ "phê bình và kiểm điểm trực tiếp hoặc gián tiếp". Lâu rồi mới bị như vậy. Chắc từ hồi còn nhỏ và ở chung với "A.B.", sau này "bỏ nhà" đi rồi thì chả ai phê bình kiểm điểm cả.
Không quen, không thích.
Vì thực tế những gì trưởng bối nói là không hợp lý và không rõ ràng. Y như là lệnh trên ban xuống. Có thể, với một hậu bối nào đó thì sẽ ok, nhưng vói một đứa 'hoang dại" như mình thì không. Đúng là đúng, không đúng là không đúng. Có thể mình sẽ gân cổ lên cãi hoặc nói vu vơ gì đó cho hả lòng. Nhưng mình chỉ có thể làm vậy nếu người đó chỉ hơn vài tuổi hoặc thua mình 1 cái đầu (nghĩa bóng). Vì, dù mình có hoang dại cỡ nào, mình cũng biết kính trên nhường dưới là điều tất yếu trong nền giáo dục á châu. Mình không vô lễ được. Và vì không được nên cũng hơi ức một tí.
Ba nói mình biết vì sao.Cũng tâm lý thôi. Nhưng mình không hiểu vì sao mình phải chịu đựng sự khiếm khuyết tâm lý của họ chứ? Có lẽ mình còn ích kỉ, còn nhỏ, nên mình chưa hiểu hết. Nhưng vào thời điểm hiện tại thì mình không thể nào thở một cái rồi quên được.
Cho nên mới phải viết blog để xả.
Nghĩ đi thì nghĩ lại, thiếu gì người đã phải làm bồn xã cho sự bất ổn về tâm lý của mình trong những năm trước. Lúc đó còn dữ dội hơn những gì mình đang trải qua bây giờ nhiều. Mà lúc đó tụi nó đâu có than. Phải nói đúng hơn là tụi nó (bạn) + họ (một số người nữa) đâu có than.
Vậy thì thôi vậy. Cho qua. Từ từ nó hết.

Tưởng là thi xong rồi thì tâm lý bình ổn hơn mà không phải. Còn lộn xộn hơn. Tự nhiên quạu sảng. Tội nghiệp Ba hồi sáng bị mình quạu lây. Chưa thấy ai mất nết như mình @_@. Kiểu này mà đòi đi chỉ cho người ta kìa. Quê xệ luôn.

Ba nhắc, và mình cũng nhắc mình: không đua, không thi, không tranh với ai hết. Nhưng mà làm sao bây giờ nhỉ?  Khi mình lắng nghe cái tâm mình thì mình hiểu vì sao nó lại khẩn trương như vậy. Insecurities can kill.When will I be confident enough so that I can get rid of all these stupid thoughts?

When I have a family? When I have my own precious child to hold in my arms? Or never?

I dont need much. I only need one person to love me unconditionally, without me having to be pretty, smart, or successful. One person that I can say out loud "I love you" without worries and excuses. Call me greedy, but that's all I want.

But you know that old saying...

"You can not always have what you want".

Tuesday, December 6

Ăn nói

Học ăn, học nói, học gói, học mở.

Cả bốn cái, mình đều fail and fail miserably. Nếu ở chung với má thì chắc bị quánh suốt vì 4 cái dở này. hên, giờ  má già rồi chẳng buồn đánh.

Lạ. Đối với những người mình luôn cảnh giác đề phòng thì mình nói chuyện sao mà luôn được họ khen.
Nhưng đối với những người mình xem như rất thân thì thế nào cũng có chuyện.
Làm sao đây ta?

Phải hiều, ai ai cũng có một cái tôi. Cho dù là người hiền nhất, thân nhất, cũng có cái tôi của họ. Họ đòi hỏi một sự tôn trọng và đề cao nhất mực nào đó. Đừng chạm vào nó. Đừng thách thức nó. Nếu không, sẽ lại rơi vào hoàn cảnh khó xử như mình. Hãy để ý cho kĩ thói quen suy nghĩ và sự yêu thích của người ta. When it's someone passion/dream/beloved, regardless how unrealistic or irrational it is, dont even go there.

Hãy nghe thật chậm và nói thật chậm. Nghe chậm làm cho mình hiểu rõ việc gì đang xảy ra xung quanh mình hơn. Nói chậm giúp mình rút lại kịp suy nghĩ ngu ngốc trước khi nó vụt ra khỏi miệng mình. Đừng vừa nghe vừa kết luận, đó là một thói quen xấu. Mình cứ bị cái này hoài.

Cách ăn nói tốt nhất là có một người bạn thật hiểu mình. Thì với người đó mình nói sao cũng được. Dành lại 3 phân khoảng cách cho những người khác. Khi quá mệt mỏi với những "ba phân khoảng cách" đó rồi, thì nhờ người bạn này mà lấy lại sự bình tĩnh khi là chính mình, khi nói ra mà không sợ làm người khác phật lòng. Mình thấy cách này là hay nhất. Người bạn như vậy không phải ai cũng có. Mình may mắn, có hai.

Thạch Thượng Liên Hoa

Nếu mất đi...
... là mất một sân chơi
... một chỗ tâm tình
... một nơi đàm đạo
... một chốn chứng nhận cho thành quả của mình
Nhưng
Nó chỉ là vật chất
Nó không thay đổi những gì trong tim ta
Không thay đổi niềm tin của ta
Không làm nao núng tâm hồn ta
Vậy thì
Có quá quan trọng hay không?
Sao cứ phải bám lấy cho thật chặt như vậy?
Như đang bóp nghẹn luôn chính mình
trong khi
nó không ảnh hưởng gì mấy đến mình.
Đạo còn đó.
Phương pháp còn đó.
Niềm tin còn đó.
Vậy mà đòi tạm dừng, im tiếng là sao?
"Năm 1963, tất cả những pháp môn chính đều đóng cửa!"
Đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa chứ! 
Trong khi ông thầy đang dở sống dở chết mà vẫn cố gắng vì mình
Mà con lại nghe câu "im lặng, tạm nghỉ, đóng cửa"
từ một trưởng bối mà dù chưa gặp nhưng vẫn rất kính trọng
hơi buồn!
Con luôn tin phước báu pháp môn mình không có bèo bọt như vậy đâu ạ.
Ba dạy, mình phải có nhận định của mình, đúng hay sai tính sau,
nhận định của con là "hãy cứ đi rồi sẽ đến, và đến rồi thì nhớ chỉ cho người ta cùng đi, mặc cho khó khăn cản trở như thế nào"
Làm ơn, xin đừng "tạm ngừng, đóng cửa, im tiếng"
Làm ơn, xin đừng "pháp đã thí quá nhiều, giờ im để cho đèn nhà ai nấy sáng"
Chơi như vậy thì chơi với ai?