Que sera sera

Tuesday, March 6

Ích kỉ

Lâu lâu rant tí nhỉ?

Mình không hiểu? Càng ngày càng thấy nhiều message xin chữa bệnh, cứu giúp cho những người bệnh hấp hối/sắp chết, mình càng thấy bải hoải. Đương nhiên mình không có phận sự gì trong công cuộc giúp đỡ những nhân vật đó. Thế nhưng mình không hiểu họ cần những gì. Họ có tin không?

Nhân - quả. Nó là một vòng tròn xoay liên tục và không có điểm dừng. Một đứa trẻ sanh ra với căn bệnh nan y, chỉ sống được vài tuần? Thực ra trong vòng vài tuần đó nó đã đc nợ thế gian. Nó chết, đau lòng? Đúng. Nhưng nó có thể đi đầu thai, hoặc lên thiên đàng. Còn hơn bắt nó sống thêm vài chục năm mà không biết chuyện gì sẻ xảy ra với nó. Ác nghiệp sẽ còn vây bủa nó dài dài.

Con người ích kỉ. Họ thích quyến luyến nhữn thứ họ cho là thân thương, gần gũi. Bất kể là người, vật, và những thứ in between. Họ không muốn người thân mình chết. Vì họ  sợ người ta đau khổ? Không. Vì họ sợ họ phải đau khổ vì cảm giác xa lìa đó. Nhưng họ lại không hiểu ra cái hậu quả của việc delay sự xa rời đó là gì.

Không ai cho không ai cái gì cả. Thiện nghiệp và ác nghiệp cũng vậy. Bệnh tật, chết chóc đều là hậu quả của ác nghiệp. Nếu không trả cho sạch trong kiếp này thì cứ dây dưa mà trả chừng nào sạch hết thì mới thôi. Quyến luyến làm chi cho khổ?


Tuesday, February 14

Taking a breather and then move on

Sometimes I dont get it. It seems like nobody understands my views and points in this Belief. Well, except for Papa, of course. Or, should I ask myself why they, as a group, has the same views and I dont? I know that I stand out and like to be unique, but still, I want to belong, too. Everybody does!
Sometimes it's kinda burns when I see myself in a group yet so distant from everyone.
Sometimes it's kinda burns to see a friend only talks to you when they want confirmations or discussions on technical stuff. I mean, com'on! You dont think I know?
At this level of spirituality, I shouldnt "calculate" these kind of things? I guess. But sometimes I just need to vent. And I just can't tell anyone.

But my Papa taught me that the brave ones fight their battles alone. He told me that you can stand at many positions at the top of the mountain, but there are only one spot that is the highest point, and only one person can stand there. That is, when you are at the very top, you fight alone. This is sad, if you apply it to the social life. But spiritually speaking, you are sacrificing for the happiness of everyone else. This act needs tremendous amount of compassion and courage. I want to be like my Papa. I have to withstand this feeling.

I can do it. But I know it will take time. Thankfully I have Papa by my side. Let's do this!

Thursday, February 2

Bài toán về Sân Hận

Ta nói, dân Châu Á nói chung và dân Vietnam nói riêng khá là giỏi toán. Hôm nay con muốn dùng Toán để nói về chuyện Sân. Mình bắt đầu nghen.

Khi người ta hiểu lầm mình và giận mình, thì người ta nỗi Sân lên (còn mình thì tùy theo trình độ mà có thể cũng Sân hoặc là rất bình tĩnh nhìn đời bằng hai con mắt Grin). Nếu mình cứ một mực khăng khăng cái đúng của mình mà bỏ quên đối phương, thì giống như mình tiếp tay đem xăng vào đốt căn nhà của người ta (vì nó cứ tức mình hoài). Nếu mình xin lỗi, thì mình lại làm cho cái Sân đó nó xẹp xuống (vì người ta hài lòng, và nghĩ là họ cũng đúng). Sau này có dịp thì mình mới bàn về vụ việc đó sau cũng được. Đương nhiên việc xin lỗi này cũng phải làm hoàn toàn khéo léo và chân thành thì mới được.

Một tu sĩ đàng hoàng thì rất sợ Sân. Vì người này hiểu là Sân là ngọn lữa địa ngục đốt chết căn nhà lá Phước Báu của họ. Nên họ sẽ sợ Sân như là sợ thuốc độc. Họ tìm cách ngăn chặn nó, không cho nó vào người họ. Đó là bảo vệ chính mình.

Nhưng một cái hay hơn nữa, là mình phải hiểu Sân nó đi hai chiều. Giữa mình và một người hay một câu chuyện, không thể nào tự nhiên không ai làm gì mà mình nổi điên lên la mắng/giận hờn/trách móc/chỉ trích người ta. Tất cả đều là input - đầu vào và output - đầu ra.

Bây giờ mình làm toán. Một bài toán mà em bé đi học tiểu học là biết làm rồi.

-1 + 0 = -1

Nếu một bên Sân (là -1), mà bên kia không có gì hết (0), thì nó vẫn là -1. Họ vẫn bị ảnh hưởng, hoặc mình bị ảnh hưởng, cho dù phía còn lại không có Sân. Là vì mối quan hệ hai chiều này. Nếu mình hiểu được cái này, thì mình sẽ cố gắng dập cái Sân của mình và của đối phương luôn.

Cho nên mình phải là cộng một(+1).
Vì: (+)1 + 0 = 1
Và: (+)1 + (-)1= 0
Hai kết quả này đều tốt

Mình là 0 (không Sân), mà họ Sân (-1) thì họ vẫn bị điểm trừ. (trường hợp họ kiếm chuyện đó)
Cho nên nếu mình Vui, thì mình là +1
Mình (+1 vui, làm hoà, cầu hoà) và họ có bị Sân (-1) thì chạy ra = 0 là không sao hết.


Cho nên, con nghĩ là,  thay  vì nghĩ "oh hôm nay tại vì người này/việc này mà mình bị Sân, nên mình làm cho mình hết sân", thì mình hãy thay đổi và nghĩ là "chuyện này xảy ra rồi, mình có thể làm sao để giảm tối thiểu thiệt hại cả hai bên hay là không?" Với suy nghĩ này, thay vì chỉ có mình, mình lại biến thành lo cho người khác hơn. Từ đó mà nó vô ngã . Và từ đó nó mất luôn cái trách móc + giận luôn. Vì giận, theo con nghĩ, là một trạng thái "đổ lỗi/blaming".

Ask me any questions that you have. This post is written by me for hoasentrenda.com

Monday, January 9

Nho bien wa a

di bien mot minh,
chan lanh tren cat nong.
Dem buoc chan
mot hai, mot hai
Sao khong phai la
hai bon, hai bon?

Di bien mot minh
trang tren bien tron voi voi
chot quay sang, khong ai nhin em cuoi
anh' sang vang xua ca bo'ng em di

Di bien mot minh
song ram ri, thi tham
nhung loi ru ngu, nhung bai hat binh yen
em dua minh khep nep
tim hoi nguoi
hoi anh
hoi em
mui nang chay da
mui mo hoi nong hoi
giua luc bien ram ri
chi co mui muoi
va mui gio
dua em vao giac ngu duoi troi sao

Di bien mot minh
bien trong nang am
nuoc ruc rich ban chan
Khong co nguoi, nhung co anh sang

Ve phia ay em di

...

Nếu xếp hàng thì có lẽ không lúc nào mình đứng cuối, nhưng chưa lúc nào mình đứng đầu. Những cuộc chờ đợi làm mình mỏi mệt. Đau nhức. Buồn tủi. Những cảm giác mãi không thể quên.

Sunday, January 1

Hello, 2012

2012 của mọi người thế nào? Dạo phố, cụng ly, ăn mừng, ngắm pháo hoa? 2012 của mình đơn giản chỉ là nằm nhà nghe tiếng pháo, và ngủ...rất trễ. Nhưng cũng không đến nỗi là u uất hay là buồn sầu gì mà không mò ra đường. Đơn giản chỉ là mình làm những điều mình cảm thấy comfortable nhất, ở chỗ mình thấy comfortable nhất. Đối với mình, như vậy và đi ra đường cũng không khác nhau là mấy. Có lẽ, khác ở chỗ là ngoài đường lạnh lắm, gió lớn lắm, còn trong nhà thì ấm hơn. Đón 2012, thì chắc ai cũng nghĩ về 2011 một tí. 2011 của mình rất khác. Khác đến nỗi mình vẫn còn chưa hoàn hồn thì nó đã biến mất. Khác đến nỗi mình có thể chạm vào và nhận ra sự thay đổi trên da thịt của mình. 2011, mình đã đi rất nhiều, rất xa. Có ai nghĩ một đứa xe đạp cũng không biết chạy lại có thể leo lên xe hơi rồi đi vun vút, những 3-400 miles, một mình, và cứ đi đi về về như thế? 2011 mình đã làm điều mình ao ước nhưng lại không nghĩ mình sẽ có dịp thực hiện. Mình từng thấy nhiều hình xăm rất đẹp, ở những chỗ rất cool, nhưng mình luôn tự hỏi mình phải chăng mình muốn một thứ như vậy trên người mình, mãi mãi? Câu trả lời luôn là không. Một thứ mang mãi mãi trên người phải khác. Nó không phải là thứ mình làm vì mình còn trẻ, vì muốn thử, hoặc vì impulsive nhất thời. Mình luôn đi tìm hình ảnh đó, mà mình có thể nhìn thấy nó và biết mình chọn đúng. Cho đến khi mình nhìn thấy nó. Một cảm giác thân thuộc thật khó tả. Cứ như là nó-là-của-mình. Chỉ-có-mình. Bất ngờ hơn là khi mình bày tỏ mong muốn này thì Papa hoàn toàn ủng hộ. Thế là làm thôi. Hai tiếng đồng hồ, máu, và nhiều cảm giúc hỗn độn. Mình cứ như một đứa vừa phê thuốc xong. Cảm giác cứ nhẹ bỗng và lâng lâng. Có thể do đêm trước mình không ngủ nhiều mà lại lái xe đến 4 tiếng mấy, cũng có thể do cảm giác kim chích làm mình tê đi. Nhưng mình nghĩ chủ yếu là vì mình đã thực hiện được 1 thứ trong cái list dài đằng đẵng của mình. Và từ nay mình có một lá bùa trên người. Sau đó thì có xin thêm một hình khác Papa cũng hông cho. "Không được làm nó loạn." 2011 mark cảm giác gặp được Papa, cảm giác được gọi Ba của mình. Đó là một chuyện vui. 2011 đã giúp mình học nhiều và lớn lên nhiều, cũng như những người của 2011. Cuối năm, mình lại học được một bài. Đúng hơn là "tát cho nó tỉnh." Đau lắm. Mà vẫn ngơ ngác vì không biết vì sao. Thói thường, hễ mà bị những cú như thế thì mình lại có những phản ứng rất phản khoa học và có hại cho sức khỏe cũng như reputation. Lần này thì lại khác. Mình đã phản ứng lịch sự. Cho dù sau đó mình vẫn hoang mang. Suy nghĩ mình đã khác. Có lẽ, mình đã lớn. Và mình hiểu, té một lần giúp cho mình lớn một lần, dù là mình tự té do bất cẩn hay là do người khác xô mình té. Càng té nhiều thì càng bình tĩnh hơn, hồi phục nhanh hơn. Nhưng dù gì thì cũng shock. Lại may là có những người cũng đã đến đỡ mình đứng lên. Và may hơn là mình đã biết dấu cảm xúc đi, không mang bộ mặt đau như bò đá vào bàn tiệc đang vui của người khác. Như vậy cũng đủ thấy là mình đã lớn, nhiều! Vậy nên, 2012, làm ơn, làm ơn, làm ơn, hãy ưu đãi mình một tí thôi.