Que sera sera

Monday, January 9

Nho bien wa a

di bien mot minh,
chan lanh tren cat nong.
Dem buoc chan
mot hai, mot hai
Sao khong phai la
hai bon, hai bon?

Di bien mot minh
trang tren bien tron voi voi
chot quay sang, khong ai nhin em cuoi
anh' sang vang xua ca bo'ng em di

Di bien mot minh
song ram ri, thi tham
nhung loi ru ngu, nhung bai hat binh yen
em dua minh khep nep
tim hoi nguoi
hoi anh
hoi em
mui nang chay da
mui mo hoi nong hoi
giua luc bien ram ri
chi co mui muoi
va mui gio
dua em vao giac ngu duoi troi sao

Di bien mot minh
bien trong nang am
nuoc ruc rich ban chan
Khong co nguoi, nhung co anh sang

Ve phia ay em di

...

Nếu xếp hàng thì có lẽ không lúc nào mình đứng cuối, nhưng chưa lúc nào mình đứng đầu. Những cuộc chờ đợi làm mình mỏi mệt. Đau nhức. Buồn tủi. Những cảm giác mãi không thể quên.

Sunday, January 1

Hello, 2012

2012 của mọi người thế nào? Dạo phố, cụng ly, ăn mừng, ngắm pháo hoa? 2012 của mình đơn giản chỉ là nằm nhà nghe tiếng pháo, và ngủ...rất trễ. Nhưng cũng không đến nỗi là u uất hay là buồn sầu gì mà không mò ra đường. Đơn giản chỉ là mình làm những điều mình cảm thấy comfortable nhất, ở chỗ mình thấy comfortable nhất. Đối với mình, như vậy và đi ra đường cũng không khác nhau là mấy. Có lẽ, khác ở chỗ là ngoài đường lạnh lắm, gió lớn lắm, còn trong nhà thì ấm hơn. Đón 2012, thì chắc ai cũng nghĩ về 2011 một tí. 2011 của mình rất khác. Khác đến nỗi mình vẫn còn chưa hoàn hồn thì nó đã biến mất. Khác đến nỗi mình có thể chạm vào và nhận ra sự thay đổi trên da thịt của mình. 2011, mình đã đi rất nhiều, rất xa. Có ai nghĩ một đứa xe đạp cũng không biết chạy lại có thể leo lên xe hơi rồi đi vun vút, những 3-400 miles, một mình, và cứ đi đi về về như thế? 2011 mình đã làm điều mình ao ước nhưng lại không nghĩ mình sẽ có dịp thực hiện. Mình từng thấy nhiều hình xăm rất đẹp, ở những chỗ rất cool, nhưng mình luôn tự hỏi mình phải chăng mình muốn một thứ như vậy trên người mình, mãi mãi? Câu trả lời luôn là không. Một thứ mang mãi mãi trên người phải khác. Nó không phải là thứ mình làm vì mình còn trẻ, vì muốn thử, hoặc vì impulsive nhất thời. Mình luôn đi tìm hình ảnh đó, mà mình có thể nhìn thấy nó và biết mình chọn đúng. Cho đến khi mình nhìn thấy nó. Một cảm giác thân thuộc thật khó tả. Cứ như là nó-là-của-mình. Chỉ-có-mình. Bất ngờ hơn là khi mình bày tỏ mong muốn này thì Papa hoàn toàn ủng hộ. Thế là làm thôi. Hai tiếng đồng hồ, máu, và nhiều cảm giúc hỗn độn. Mình cứ như một đứa vừa phê thuốc xong. Cảm giác cứ nhẹ bỗng và lâng lâng. Có thể do đêm trước mình không ngủ nhiều mà lại lái xe đến 4 tiếng mấy, cũng có thể do cảm giác kim chích làm mình tê đi. Nhưng mình nghĩ chủ yếu là vì mình đã thực hiện được 1 thứ trong cái list dài đằng đẵng của mình. Và từ nay mình có một lá bùa trên người. Sau đó thì có xin thêm một hình khác Papa cũng hông cho. "Không được làm nó loạn." 2011 mark cảm giác gặp được Papa, cảm giác được gọi Ba của mình. Đó là một chuyện vui. 2011 đã giúp mình học nhiều và lớn lên nhiều, cũng như những người của 2011. Cuối năm, mình lại học được một bài. Đúng hơn là "tát cho nó tỉnh." Đau lắm. Mà vẫn ngơ ngác vì không biết vì sao. Thói thường, hễ mà bị những cú như thế thì mình lại có những phản ứng rất phản khoa học và có hại cho sức khỏe cũng như reputation. Lần này thì lại khác. Mình đã phản ứng lịch sự. Cho dù sau đó mình vẫn hoang mang. Suy nghĩ mình đã khác. Có lẽ, mình đã lớn. Và mình hiểu, té một lần giúp cho mình lớn một lần, dù là mình tự té do bất cẩn hay là do người khác xô mình té. Càng té nhiều thì càng bình tĩnh hơn, hồi phục nhanh hơn. Nhưng dù gì thì cũng shock. Lại may là có những người cũng đã đến đỡ mình đứng lên. Và may hơn là mình đã biết dấu cảm xúc đi, không mang bộ mặt đau như bò đá vào bàn tiệc đang vui của người khác. Như vậy cũng đủ thấy là mình đã lớn, nhiều! Vậy nên, 2012, làm ơn, làm ơn, làm ơn, hãy ưu đãi mình một tí thôi.