Que sera sera

Tuesday, March 6

Ích kỉ

Lâu lâu rant tí nhỉ?

Mình không hiểu? Càng ngày càng thấy nhiều message xin chữa bệnh, cứu giúp cho những người bệnh hấp hối/sắp chết, mình càng thấy bải hoải. Đương nhiên mình không có phận sự gì trong công cuộc giúp đỡ những nhân vật đó. Thế nhưng mình không hiểu họ cần những gì. Họ có tin không?

Nhân - quả. Nó là một vòng tròn xoay liên tục và không có điểm dừng. Một đứa trẻ sanh ra với căn bệnh nan y, chỉ sống được vài tuần? Thực ra trong vòng vài tuần đó nó đã đc nợ thế gian. Nó chết, đau lòng? Đúng. Nhưng nó có thể đi đầu thai, hoặc lên thiên đàng. Còn hơn bắt nó sống thêm vài chục năm mà không biết chuyện gì sẻ xảy ra với nó. Ác nghiệp sẽ còn vây bủa nó dài dài.

Con người ích kỉ. Họ thích quyến luyến nhữn thứ họ cho là thân thương, gần gũi. Bất kể là người, vật, và những thứ in between. Họ không muốn người thân mình chết. Vì họ  sợ người ta đau khổ? Không. Vì họ sợ họ phải đau khổ vì cảm giác xa lìa đó. Nhưng họ lại không hiểu ra cái hậu quả của việc delay sự xa rời đó là gì.

Không ai cho không ai cái gì cả. Thiện nghiệp và ác nghiệp cũng vậy. Bệnh tật, chết chóc đều là hậu quả của ác nghiệp. Nếu không trả cho sạch trong kiếp này thì cứ dây dưa mà trả chừng nào sạch hết thì mới thôi. Quyến luyến làm chi cho khổ?