Que sera sera

Tuesday, May 21

Rambling...

Khi người ta nhìn hoa, người ta thấy sắc màu và ngửi thấy mùi hương. Mình thì thấy những bông hoa đó sẽ úa tàn. Love is the same. It withers and dies.
 Mình lạ lẫm khi thấy người ta cứ dùng hết sức bám víu vào relationships, vào màu áo, mùi da thịt, hay những kiểu tóc. Người ta tưởng tượng ra khi yêu say đắm thì là như thế nào, những tưởng là có thể chết vì nhau được đấy. Nhưng thực sự, khi một relationship ends rồi, bạn sẽ có thời gian adjust, và bạn sẽ vẫn có thể sống khỏe. Mình đã thấy nhiều kiểu quan hệ. Và những người thương nhau thực sự, họ rất khác.
Có những cặp đôi mà mình nghĩ là phải yêu như họ thì mới đáng. Và không như thế thì thôi, sẽ không tốn thời giờ. Nhưng nhìn cho kĩ, mình thấy họ có cách quan hệ rất khác. Với đối phương, họ là một phần. Cái cách họ nhìn nhau và im lặng làm mình ngưỡng mộ. Và mình thích nhìn họ, vì mình luôn tìm thấy những thứ rất trong sáng. Và sạch sẽ.
Trong các mối quan hệ của mình, mình luôn invest 100%. Nhưng mình chưa lần nào có cái cảm giác hiểu được ai đó hoặc được ai đó hiểu. Tất cả đều được lọc qua bộ lọc tính toán, lễ nghĩa, và những luật lệ xã hội hay chính trị tình cảm (relationship politics) mà ai cũng cho là bình thường nhưng với mình là tầm thường. Mình có nghe người ta kể ông Phật tùng nói: "Đề mục của đàn ông là phụ nữ và ngược lại." Sums it up!
Ngoài love luôn luôn được mặc định trước hết là để diễn tả mối tình nam nữ. Love cũng là cái diễn tả tình bạn, tình gia đình, blah blah. Love is how you care for someone. And to be honest, it also withers and dies.
Có thể mình thiên về trường phái bi quan.
Nhưng mọi thứ đều kết thúc, và trừ khi đó là một ai rất đặc biết, rất đặc biệt, thì khi họ chết đi,hoặc đi rất xa, tình cảm mà bạn dành cho họ cũng hao gầy và tan biến. Sooner than you would think.
Bởi thế, mình không dấn thân vào mộng mị. Và khi thấy bạn bè chạy theo những vòng tay mà họ cho là sẽ mang đến một thứ hạnh phúc tưởng tượng tạm thời nào đó,mình cũng buồn. Vì mình không có khả năng làm cho họ hiểu.
Khi thấy hoa, mình chỉ nghĩ đến cảnh phải vứt nó đi vì nó sẽ tàn úa. Nhưng không có nghĩa mình không biết thưởng thức những bông hoa đẹp. Chỉ là, hãy tỉnh táo. Đừng để cho ảo giác dẫn mũi đi vào những cái vòng luẩn quẩn.
Hạnh phúc đơn sơ nhất của mình là biết được mình muốn gì. Vì có những lúc, mình đã muốn bỏ những thứ cần thiết để đuổi theo những hư ảo tạm thời. Và mình đã không.
Because it's still all in the fog, use your senses.