Que sera sera

Sunday, August 22

Viết cho bạn lớn.

Hầu như tất cả những người tui quen, đương nhiên là trừ những đứa bạn chung trường ra, thì đều lớn hơn tui ít nhất 3 đến 5 năm. Nhưng chỉ có cô gọi tui là bạn nhỏ. Mỗi lần cô kiu tui là bạn nhỏ thì tui nghĩ đến chị Nguyển Ngọc Tư gọi 2 em bé của chỉ. Thế là tui có một cảm giác rất là yomost mà không biết diễn tả làm sao luôn. Không phải tui không thích đâu nha. Bạn lớn!

Cô giận tui không chịu nói chuyện tu với cô nữa. Cô nghĩ tui không thèm nói chuyện với cô. Tại vầy nè. Từ nhỏ tới lớn tui không thích đi chùa, có vô chùa cũng chỉ đúng ngày giỗ của người thân mới vô chùa đốt nhang. Mà có đốt cũng chỉ đốt theo chỉ định của người lớn, đi ngang tượng Phật cũng không thèm lạy. Nói tới kinh sách thì ngoài khi nhà có tang phải đọc theo thầy chùa ra thì chưa bao giờ tui đọc. Vì thế, tui chẳng biết gì để mà nói. Tui chẳng thể nào giảng giải được như các sư các thầy mà cô có thể mua băng đọc hay là nghe kinh giảng. Thiệt sự là tui không có khả năng đó. Mấy tháng trước, tui cứ nói chuyện tu, rủ cô tu. Những cái tui nói ra đều là tui đọc được từ lời thầy. Nó không phải của tui. Bởi vậy cô không nghe tui không trách được cô. Còn muốn tui nói cái của tui thì tui xin khai thiệt là tui đang tanh hù, không có cái chi hết.

Tháng 2/2010, tui bắt đầu tu. Trước đó, từ tháng 9 đến tháng 12 năm 2009, tui chỉ suy nghĩ về 1 điều duy nhất: hoặc bỏ tất cả đi tu, hoặc chết. Lúc đó không ai làm gì cho tui buồn, gia đình tui ko có chuyện gì hệ trọng, nhưng tui thì lại có những suy nghĩ đó. Trong cái lúc hoang mang đó thì tui đã được 1 sức mạnh vô hình dẫn đến nơi cần đến, đọc cái cần đọc, và quan trọng nhất, là gặp được Thầy (mà tui gọi là Chú). Từ đó đến nay, tui vẫn tu, mặc dù chỉ cách đây 1,2 tháng tui mới phân biệt được ai là phật Thích Ca, ai là A Di Đà. Bởi vì, tụi tui tu quan trọng bằng phương pháp thực hành chứ không nặng phần lý thuyết.

Có thể có người đã thuộc làu kinh này, điển nọ. Cũng có người có thể nói chuyện làm người từ ngày này sang tháng nọ mà mình nghe vẫn hay. Nhưng tui không biết họ làm được những gì. Chỉ với bản thân tui, tui biết tui làm được những gì.

Tui nói ra, không phải tui muốn khoe khoang, mà tui muốn cho cô biết cái thực hành nó ích lợi hơn đọc sách nhiều lắm.
Tui tu, bản thân tui được lợi. Và người hưởng lợi trực tiếp là mẹ tui. Cô hãy tưởng  tượng một người mang trong mình căn bệnh tiểu đương, huyết áp, thoái vị đĩa đệm, đục thủy tinh thể, trong người còn có mết vết mỗ sau những ca đại phẩu. Mẹ tui đó. Mỗi khi mẹ tui đi từ Bình Dương về Sài gòn là mỗi lần cạo gió, uống thuốc, bệnh cả tuần. Từ ngày tui  tu, và chỉ mẹ tui tu, những căng bệnh đó đã bớt. Thoái vị đĩa đệm của mẹ tui đã không còn. Từ chỗ phải mổ gấp, bây giờ mẹ tui chẳng còn uống thuốc 1 ngày ba cữ nữa. Đó, chính là động lực tu tập của tui.

Cô hỏi tui, là tui tu đáng lẽ ra phải dứt bỏ trần thế, phải xa lìa nhục dục. Tui xin thưa, chính những cái "phải" đó đã làm tui chán ghét đạo phật. Ngày xưa, tui coi film thấy người ta đi tu xong bắt ba mẹ phải gọi mình là thầy tu còn mình gọi ba mẹ người thân là thí chủ là tui rất ghét. Mẹ sinh con ra, cuống nhau thì cắt đi nhưng sợi dây vô hình kết nối ba mẹ với con cái thì không bao giờ cắt đứt được. Nếu chỉ vì trong đường đời mình không được sở nguyện mà trốn vào cửa chùa, mượn danh tu hành để trốn tránh thực tế thì đó không phải là tu mà là ngu. Sống như vậy, hết kiếp, chết đi rồi cũng phải chui lên làm một con người, sống lại cuộc đời đó. Chưa kể có nhiều kẻ còn không làm nổi con người.

Tui tu, nhưng tui vẫn đi làm, vẫn yêu, vẫn thương. Chính những người mà tui yêu là động lực cho mỗi đêm tui ngồi tập. Nhờ vào tình thương đó, mà tui  tập tốt hơn. Khi  tui tập tốt, thì tui sẽ bớt dở, bớt ngu, bớt nóng tính đi. Sống hòa mình vào cõi trần này, cho tui biết, đây là một cái vòng luẫn quẫn, mà chỉ có những ai tu đàng hoàng mới có cơ hội bứt ra được. Nhờ vào thương những người dại dột chạy theo vật chất, nghĩ chết là hết, mà tụi tui mới dốc sức mà tập. Tóm lại, tu sĩ muốn tu cho thành công thì phải có tình thương rộng lớn. Còn mà ích kỉ, chỉ nghĩ đến cái thây của mình thì cứ ngồi đó mà chờ sung rụng. Bởi vậy, nếu cô nói tui đam mê trần thế thì tui chỉ biết cười khì. Và đương nhiên là, ai đụng tới những ng tui yêu thương tui sẽ nhai đầu nó.

Cô à, sách viết ra, bán, mình mua về đọc. Sách hay sách dở là do mình nhận xét. Nhưng sách có nói sự thật hay không thì chỉ có cái thằng cha viết sách nó mới trả lời được. Đọc nhiều quá, mình như một ly nước đầy, bây giờ người ta có muốn rót thêm thì cũng chỉ chạy ra ngoài. Nếu cô thực sự muốn tu, vì ích lợi của thân sinh cô, của người cô thương, và nhất là cho chính cô, thì tui mong cô hãy làm trống cái ly của  cô.

Để kết cái entry này, tui xin nhắc lại là, tui vẩn ngu, vẫn tanh hù, thúi quắc. Tui chỉ mới là 1 đứa mới lội dưới bùn lên, còn đang  ngoi  ngóp đi vào chánh đạo. Nhưng những gì tui viết ra đây là tất cả tấm chân thành cũng như kinh nghiệm tập của tui. Tui thật là xấu hổ vì cô hỏi tui chuyện tu mà lúc đó cái ngu của tui quá lớn, tui đã nói tui không biết gì để nói. Đáng lẽ tui phải dụ cô tu cho sớm. :D Thôi thì bây giờ nếu cô vẫn thích thì cô nói với tui, tui sẽ ráng rặn thêm ra. Còn không thì tui sẽ níu áo, bứt tóc các Chú của tui.
Bạn Lớn!

Sunday, August 15

Đắp Nha Đam đi

Da nổi mụn, da cháy nắng, da sần sùi, blah blah blah. Đắp nha đam (aloe vera) 20 phút đi hén.
Bằng chứng là khi em mới về, ta nói, con muỗi nó thù nên nó canh em đi ngủ rồi nó bay lên chích ngay con mắt 1 phát sưng chà bá lửa luôn. Bụp như vầy nè:


 Xức dầu  cả ngày không hết, em lấy 1 miếng nha đam, đắp 15 phút. Đắp 2 lần xong là mắt thành 2 mí long lanh chớp chớp liền. Nhanh không thể tưởng nổi.

Nếu có cây tươi thì cắt ra để đó 15 phút hãy mần, cho nó chảy hết nhữa vàng đi hén.Chất nhựa đó có thể làm rộp tay đó. Mình lấy phần thịt trong trong bên trong đắp mặt rát là sướng. Không thì mua aloe juice hay aloe gel về thoa lên mặt luôn.
Sau khi wax xong sử dụng nha đam cũng hay lắm đóa ;).
Nhà ai có thì Fedex qua cho em 1 cây đi :D

Cả tuần em làm gì?

Xin thưa, em đã làm một số thứ mang tính chất báo cáo như sau:

_Em học bơi. Ta nói, nghiên cứu cái bài dạy bơi bên  nhà chú Phú, rồi đọc luôn comment và phát hiện ra cái trang www.eboi.vn cũng hay ho. Phần thở nước và thả nổi thì làm ok rồi. Nhưng chả hiểu sao đạp chân cứ sai hoài à. Năm ngày rồi muh nó vẫn lều phểu. Níu bỏ phao lưng ra chắc chik. Ờ àm có bỏ rồi đó chứ. Bơi 3 cái là chìm nghỉm. hehe. Mà đó là ngày bơi 2 buổi nha. Bơi xong đen thui như con trui trui mà hổng có đuôi. Có ai cứu bồ làm sao cho mau  nổi để bơi ko phao hem nè?

_Em cắt tóc. Đi bơi đội nón bơi mà sao tóc nó cứ ướt quài. Tóc thì dài giữa lưng lận á, cộng thêm cái nồi cơm điện  úp trên đầu nữa, ta nói, nó bực bội làm mình nhảy loi nhoi. Thế là em đi ra chỗ đó (trên đường trần hưng đạo ý, gần rạp đại Quang ý). À, mà nói vụ cắt tóc. Ta nói, đi ra, đi vô, đi qua, đi lại, chỉ có người hoa là cắt đẹp nhất. Hông phải em kì thị đâu à, mà cho dù có kì thị thì ở VN cũng chả ai thèm quýnh em đâu. Nhưng người hoa cắt tóc rất nhanh và đẹp, khiếu thẩm mỹ và sự sáng tạo cũng cao hơn những anh thợ người việt rất nhiều. Mặc dù họ rất chảnh và lấy giá cũng cao, nhưng làm việc rất dứt khoát. Có điều vô tiệm như thế thì đừng thèm gội đầu nha. Gội đầu đi ra tiệm mấy chị người việt làm ta nói massage đã lắm. Mấy bà cô người hoa làm qua loa, mà lại còn hay thích nói xấu khách. Ỷ khách không hiểu ý mà. Thôi quay lại chủ đề chính, em ra đó, em bảo, cắt ngắn cho em. Sau khi em giơ hình google ra thì mấy anh thợ phụ xúm vào can. Ta nói, rất chân thành luôn nha. ai cũng can là em bé ơi mặt em bé tròn thế cắt xong hông đẹp đâu nha. Lần trước đi cắt ở tiệm Thuận (cây kéo vàng gì gì đó, mà hem biết" vàng" ở đâu) thì chính ông chủ tiệm cũng từ chối thẳng thừng. Em bảo, kệ, em thích, cắt đi. Xong cái anh chủ tiệm ra, em nói, cắt vậy được ko xí phủa (sư phụ - nịnh vậy nó cắt mí đẹp á). Cái ảnh kiu ừ, cắt vậy ok, nhưng anh đổi cho hơi khác chút. Hehe, ta nói, kết quả rất là mỹ mãn. Có điều khi ảnh cầm dao cạo rẹt một đường và cầm đuôi tóc lên thì em xém xỉu. Ui, tóc dài, mà xoăn tự nhiên theo lọn, đen nhánh. Em chỉ kịp wow 1 tiếng là anh chủ tiệm đã "trìu mến" :"muộn rồi em", và sau đó là xoẹt, xoẹt, xoẹt, tóc bay như lá mùa thu. 

_Em còn đi nộp hồ sơ xin visa nữa. Lãnh Sự Quán bữa nay rất bựa. Khi nộp đơn xin visa, phải điền form DS-160 trên net, VÀ phải upload một hình 5x5 (kích cỡ 600x600, ko quá 240kb) lên net luôn. Cái khoản up hình này rất là cực. Ta nói, làm hao hụt mấy ngày của em. Nên ai có nhu cầu thì em dặn trước là khi đi chộp hình thì nên dặn ông thợ chộp xử lý ảnh và chép vô đĩa cho mình để mình up lên thôi cho nó tiện nha (nếu mình không dặn thì họ chỉ cho mình hình chụp thô, chưa qua xử lý).
File hình phải là file JPEG, cỡ hình 5x5, resolution thấp nhất là 600x600, cao nhất là 1200x1200. File hình không được lớn hơn 240kb.
Có thể scan hình thẻ của mình cũng được, lấy resolution là 300pixel hén.
Up hình đó xong, nhớ đem theo 1 cái hình thẻ để đi phỏng vấn nữa nghen.

_Ngoài ra còn một số chiện đi chơi long nhong loanh quanh cho đời lận đận nhưng xét thấy không có gì quan trọng nên em không báo cáo lên đây.
Tiện thể cũng xin nói luôn 14 tháng sau là em bay, nên bà con cô bác xa gần ai có nhu cầu bao em ăn, uống, nhảy múa gì đó nhớ liên lạc với thư kí em nha, để em ý xắp lịch cho. :D (nói chuyện dễ bị quýnh hem).
Big Hugs!
Tóc nè (chụp bằng iphone của ng ta)

Sunday, August 1

Bài này không xóa

Ba năm, trở về lại nơi cũ, cùng 1 chổ đó, và những con người đó, nhưng có những sự thay đổi, và cả những cái "cũ" đã làm mình thảng thốt. Mình đã quá sơ sót khi nghĩ rằng tình bạn và con người là những thứ mà thời gian không thể xoay chuyển.
Lại được học thêm một bài!
Giới trẻ ở Sài Gòn bây giờ rất nhanh nhạy, khôn lanh. Kiếm tiền rất nhanh và tiêu tiền cũng nhanh. Nhưng hình như họ không hiểu giá trị của đồng tiền. Họ có thể bước rất nhanh để tránh khỏi phần trả tiền, để cho đứa đứng lại biết tự động rút bóp, có thể rất lém lỉnh để khỏi phải chi trả những thứ mà họ cho là không đáng để họ phải bỏ tiền ra. Nhưng họ lại dùng những đồng tiền "tiết kiệm" đó để đổi lấy "đẳng cấp".
Hôm nay, "đẳng cấp" không còn là chơi đẹp, không còn là thấy chuyện bất bình chẳng tha, không còn là sự quan tâm chăm sóc của một gã hào hoa dành cho bạn minh, mà là những chữ cái, những cái tên. LV, Bvlgari, Hermes, Iphone, Resort 5 sao, nhà hàng high end, tính ma mãnh... những cái vô hồn đó giờ đây chính là lớp áo của thầy tu. Những thứ đó, họ dùng để đo lường 'đẳng cấp" của nhau, để chọn bạn bè.
Có thể mình thuộc về thành phần lỗi thời, out-dated. Mình thích được ngồi nói chuyện làm xàm với bạn mình. Mình thích được lén đi trả tiền một cách rất tự nhiên thoải mái, không phải bị gài tròng, sau mỗi cuộc ăn. Mình thích được tụ năm, tụ bảy trong phòng khách sạn để tám thâu đêm suốt sáng. Mình thích nhìn bạn nhậu, như ngày xưa nhìn anh mình nhậu, vì mình đã thôi rượu. Mình thích nhất là được bỏ cái vỏ bọc "người lớn" tính toán ra và chơi đùa, nói chuyện như đứa con nít "không ý tứ".  Có lẽ vì vậy mà mình cũ.
Chắc cứ phải đi tìm ông bà già mà chơi thôi.
Và có những thứ cũ cũng làm cho mình phải trợn tròng. Có những thói quen không bao giờ thay đổi. Có những người làm bất cứ điều gì cũng phải chờ người khác làm cùng. Kề cả những chuyện nhỏ nhất mà bản thân mình hoàn toàn có thể làm, như là điện thoại đặt cuộc hẹn, cũng phải chờ người khác. Đi chơi cũng chờ rủ. Phải chờ đến bao giờ mới có thể đi trước người ta?
Có lẽ, mình đã có những tháng ngày rất bình an trong cái nhà 2 người đó, với những "hàng xóm blog" rất thân thiện đó, nên mình bị choáng.
Rồi sẽ cân bằng thôi. Hít thở thật sâu!