Que sera sera

Sunday, October 16

Chết thì còn gì...

Khi sống thì mình rất thông minh. Chết rồi thì mình có đem theo được không? Thử nghĩ một vị bác sĩ, kỉ sư, khi chết rồi có còn là bác sĩ, ki sư?
Khi sống thì mình giàu có. Khi chết thì mình có thể giàu sang hay không?
Khi sống thì mình xinh đẹp. Chưa cần chết, chỉ cần khoảng 80-90 tuổi, thì có giữ được cái xinh đẹp đó hay không?

Có thể, mình sẽ biết đi thằng, quẹp trái, rồi quẹo phải là đường về nhà. Khi chết rồi thì có biết là mình phải đi đâu hay không?

Có người sẽ không bao giờ muốn nghĩ về những vấn đề này. Họ cho là chết là hết, là đen thui, là hết phim, là chấm dứt. Nhưng họ có thể biết chính xác 100% không?

Nếu không tu tập, thì sẽ không hiểu được giá trị của cuộc sống nằm trong trái tim. Giống như một ngày mưa gió bão bùng mà được người thân yêu hỏi han lo lắng, còn hơn là có một viên đá trị giá ngàn đô trong tay.
Không tu tập, sẽ không biết được khi chết rồi thì đi về đâu và dọn trước con đường cho mình cũng như người thân.
An trú chánh niệm đằng trước mặt, sửa mình, và tìm một con đường để về cõi Phật. Là tu tập.
Gõ mõ, tụng kinh, trốn tránh thế gian. Đó không phải là tu tập.

Hôm nay có một trưởng bối ngồi trước webcam khen mình. Khen mình giỏi. Khen mình tự lập. Khen mình dám bơi ngược dòng một mình. Trưởng bối nói là "con rất giỏi nhưng nếu con có một nhan sắc thì không còn gì để nói. Nhưng ko sao. Con giỏi là được rồi" đại loại như vậy.

Mình biết không thể làm cho trưởng bối hiểu những cái đó mình phải làm để mưu sinh. Là một người giỏi không mang lại hạnh phúc cho mình. Mình giỏi nhưng cô đơn, và chính cái cô đơn làm mình phải giỏi khi tự túc chăm lo cho bản thân, cũng chính cái khả năng tự túc đó lại làm cho mình cô đơn. Nó không mang lại hạnh phúc, không dạy mình cách yêu thương con người. Mình xinh đẹp hay không cũng không mang lại hạnh phúc cho mình. Có thể ở châu á tiêu chuẩn cái đẹp khác. Trong mắt của một số người mình đẹp. Họ tìm đến mình vì đó. Nhưng mình không có hạnh phúc. Cũng có những người cho là mình không đẹp, nhưng họ cũng đến với mình - vì những lý do khác. Nó cũng ko mang lại hạnh phúc cho mình. Mình không thể ôm những tiêu chuẩn mà con người ta dùng để đánh giá sự thành đạt của nhau đó mà sống được. Vì cuộc đời là vô thường.  Cát bụi rồi sẽ để gió thổi bay. Không có hạnh phúc.

Hạnh Phúc là khi Má bệnh thì có thể làm được một cái gì đó cho Má. Hạnh Phúc là biết được có một ông Thầy đứng sau lưng ủi mình lên cho bằng bạn bằng bè. Hạnh Phúc là được tu tập, được nói chuyện với những tu sĩ chính cống, được thấy đề mục. Hạnh Phúc là biết khi chết có cái để mang theo. Hạnh Phúc là biết mình không phải là chì, là gồ.

Không tu tập an trú chánh niệm đằng trước mặt thì không thể hiểu được tình thương và hạnh phúc nó bao la như thế nào.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.