Que sera sera

Sunday, August 22

Viết cho bạn lớn.

Hầu như tất cả những người tui quen, đương nhiên là trừ những đứa bạn chung trường ra, thì đều lớn hơn tui ít nhất 3 đến 5 năm. Nhưng chỉ có cô gọi tui là bạn nhỏ. Mỗi lần cô kiu tui là bạn nhỏ thì tui nghĩ đến chị Nguyển Ngọc Tư gọi 2 em bé của chỉ. Thế là tui có một cảm giác rất là yomost mà không biết diễn tả làm sao luôn. Không phải tui không thích đâu nha. Bạn lớn!

Cô giận tui không chịu nói chuyện tu với cô nữa. Cô nghĩ tui không thèm nói chuyện với cô. Tại vầy nè. Từ nhỏ tới lớn tui không thích đi chùa, có vô chùa cũng chỉ đúng ngày giỗ của người thân mới vô chùa đốt nhang. Mà có đốt cũng chỉ đốt theo chỉ định của người lớn, đi ngang tượng Phật cũng không thèm lạy. Nói tới kinh sách thì ngoài khi nhà có tang phải đọc theo thầy chùa ra thì chưa bao giờ tui đọc. Vì thế, tui chẳng biết gì để mà nói. Tui chẳng thể nào giảng giải được như các sư các thầy mà cô có thể mua băng đọc hay là nghe kinh giảng. Thiệt sự là tui không có khả năng đó. Mấy tháng trước, tui cứ nói chuyện tu, rủ cô tu. Những cái tui nói ra đều là tui đọc được từ lời thầy. Nó không phải của tui. Bởi vậy cô không nghe tui không trách được cô. Còn muốn tui nói cái của tui thì tui xin khai thiệt là tui đang tanh hù, không có cái chi hết.

Tháng 2/2010, tui bắt đầu tu. Trước đó, từ tháng 9 đến tháng 12 năm 2009, tui chỉ suy nghĩ về 1 điều duy nhất: hoặc bỏ tất cả đi tu, hoặc chết. Lúc đó không ai làm gì cho tui buồn, gia đình tui ko có chuyện gì hệ trọng, nhưng tui thì lại có những suy nghĩ đó. Trong cái lúc hoang mang đó thì tui đã được 1 sức mạnh vô hình dẫn đến nơi cần đến, đọc cái cần đọc, và quan trọng nhất, là gặp được Thầy (mà tui gọi là Chú). Từ đó đến nay, tui vẫn tu, mặc dù chỉ cách đây 1,2 tháng tui mới phân biệt được ai là phật Thích Ca, ai là A Di Đà. Bởi vì, tụi tui tu quan trọng bằng phương pháp thực hành chứ không nặng phần lý thuyết.

Có thể có người đã thuộc làu kinh này, điển nọ. Cũng có người có thể nói chuyện làm người từ ngày này sang tháng nọ mà mình nghe vẫn hay. Nhưng tui không biết họ làm được những gì. Chỉ với bản thân tui, tui biết tui làm được những gì.

Tui nói ra, không phải tui muốn khoe khoang, mà tui muốn cho cô biết cái thực hành nó ích lợi hơn đọc sách nhiều lắm.
Tui tu, bản thân tui được lợi. Và người hưởng lợi trực tiếp là mẹ tui. Cô hãy tưởng  tượng một người mang trong mình căn bệnh tiểu đương, huyết áp, thoái vị đĩa đệm, đục thủy tinh thể, trong người còn có mết vết mỗ sau những ca đại phẩu. Mẹ tui đó. Mỗi khi mẹ tui đi từ Bình Dương về Sài gòn là mỗi lần cạo gió, uống thuốc, bệnh cả tuần. Từ ngày tui  tu, và chỉ mẹ tui tu, những căng bệnh đó đã bớt. Thoái vị đĩa đệm của mẹ tui đã không còn. Từ chỗ phải mổ gấp, bây giờ mẹ tui chẳng còn uống thuốc 1 ngày ba cữ nữa. Đó, chính là động lực tu tập của tui.

Cô hỏi tui, là tui tu đáng lẽ ra phải dứt bỏ trần thế, phải xa lìa nhục dục. Tui xin thưa, chính những cái "phải" đó đã làm tui chán ghét đạo phật. Ngày xưa, tui coi film thấy người ta đi tu xong bắt ba mẹ phải gọi mình là thầy tu còn mình gọi ba mẹ người thân là thí chủ là tui rất ghét. Mẹ sinh con ra, cuống nhau thì cắt đi nhưng sợi dây vô hình kết nối ba mẹ với con cái thì không bao giờ cắt đứt được. Nếu chỉ vì trong đường đời mình không được sở nguyện mà trốn vào cửa chùa, mượn danh tu hành để trốn tránh thực tế thì đó không phải là tu mà là ngu. Sống như vậy, hết kiếp, chết đi rồi cũng phải chui lên làm một con người, sống lại cuộc đời đó. Chưa kể có nhiều kẻ còn không làm nổi con người.

Tui tu, nhưng tui vẫn đi làm, vẫn yêu, vẫn thương. Chính những người mà tui yêu là động lực cho mỗi đêm tui ngồi tập. Nhờ vào tình thương đó, mà tui  tập tốt hơn. Khi  tui tập tốt, thì tui sẽ bớt dở, bớt ngu, bớt nóng tính đi. Sống hòa mình vào cõi trần này, cho tui biết, đây là một cái vòng luẫn quẫn, mà chỉ có những ai tu đàng hoàng mới có cơ hội bứt ra được. Nhờ vào thương những người dại dột chạy theo vật chất, nghĩ chết là hết, mà tụi tui mới dốc sức mà tập. Tóm lại, tu sĩ muốn tu cho thành công thì phải có tình thương rộng lớn. Còn mà ích kỉ, chỉ nghĩ đến cái thây của mình thì cứ ngồi đó mà chờ sung rụng. Bởi vậy, nếu cô nói tui đam mê trần thế thì tui chỉ biết cười khì. Và đương nhiên là, ai đụng tới những ng tui yêu thương tui sẽ nhai đầu nó.

Cô à, sách viết ra, bán, mình mua về đọc. Sách hay sách dở là do mình nhận xét. Nhưng sách có nói sự thật hay không thì chỉ có cái thằng cha viết sách nó mới trả lời được. Đọc nhiều quá, mình như một ly nước đầy, bây giờ người ta có muốn rót thêm thì cũng chỉ chạy ra ngoài. Nếu cô thực sự muốn tu, vì ích lợi của thân sinh cô, của người cô thương, và nhất là cho chính cô, thì tui mong cô hãy làm trống cái ly của  cô.

Để kết cái entry này, tui xin nhắc lại là, tui vẩn ngu, vẫn tanh hù, thúi quắc. Tui chỉ mới là 1 đứa mới lội dưới bùn lên, còn đang  ngoi  ngóp đi vào chánh đạo. Nhưng những gì tui viết ra đây là tất cả tấm chân thành cũng như kinh nghiệm tập của tui. Tui thật là xấu hổ vì cô hỏi tui chuyện tu mà lúc đó cái ngu của tui quá lớn, tui đã nói tui không biết gì để nói. Đáng lẽ tui phải dụ cô tu cho sớm. :D Thôi thì bây giờ nếu cô vẫn thích thì cô nói với tui, tui sẽ ráng rặn thêm ra. Còn không thì tui sẽ níu áo, bứt tóc các Chú của tui.
Bạn Lớn!

4 comments:

  1. Curly, em còn nhỏ mà có ý nghĩ thật sâu sắc hơn là mấy người lớn tuổi nửa ...Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành" đó em ...Vụ tu hành này chị là quy sứ nên hông bao giờ dám nói tới ...Chị thấy mấy người mở miệng tu hành đạo đức toàn là khẩu Phật tâm xà hông à .

    ReplyDelete
  2. Bạn nhỏ, đừng lo lắng, sống tốt, yêu thương người ở kế bên cô đó, nhiều nữa......

    Sách hay hay dở là do khẩu vị và trải nghiệm của chính người đọc nữa.

    Khi nào cô vẫn còn ngu thì tui vẫn còn cự cô...cũng như tui để cô cự tui. Nhưng tuyệt đối không được vô lễ, tui thích người ta có 1 cái lề, lề trái lề phải gì cũng được, có cái lề để mà có định hướng trong đời. Vậy thôi ah.

    Việc tu của cô thì tui không có ý kiến. Tui nghĩ có tâm sáng thì tự có đường đi dưới chân mình.

    Hy vọng một ngày nào đó, cô rũ bỏ sân hận, và luôn giữ được những cái bình dị quý giá kế bên mà cô đang có.

    ReplyDelete
  3. Không phải vì tuổi tác chồng chất trên vai làm cho già nua. Người ta chỉ già nua khi xoay lưng trước lý tưởng. Năm tháng chỉ làm cho nhăn nheo da trán, chối bỏ lý tương kia mới làm nhăn nheo tâm hồn .
    An !

    ReplyDelete

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.