Que sera sera

Tuesday, September 20

Lang mang

Dạo này cứ ăn no là buồn ngủ. Rảnh tí là buồn ngủ. Đi làm là buồn ngủ. Buồn ngủ tất tần tật. Nhưng ngủ xong vẫn thấy mệt mỏi.
Có hôm qua, về ăn xong là leo lên ngủ, gần 12 tiếng. Tay cầm chày vẫn ko rớt. Mắt sáng long lanh. Thấy khỏe.
Vô diễn đàn đọc câu Papa viết thấy nó ngang. Quê. Hem đuổi cái cảm giác đó đi được. Làm sao để vui số 10 đây? Làm sao đây?
Nghe giọng Papa rè rè, yếu yếu. Buồn. Không biết phải làm sao.
Đọc 1 câu chuyện về ông lão ở Chongqing, TQ khắc cầu thang 6000 bậc cho bà lão đi vì sợ bà trượt té trên đường núi mà tim nó thổn thức.Link đây
Đó là tình yêu phải ko ta? Hay sự hy sinh? Hay cái gì đó mà mình ko biết bao giờ?

Có những nơi đã rất quen thuộc nhưng đến hôm nay thì mới nhận ra chỗ đó không còn là của mình nữa. Thứ tự đồ vật vẫn được xắp xếp y như vậy, chỉ có thêm 1 vài món đồ khác. Nhưng cảm giác nói cho mình biết không khí đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Nếu gối có thể tỏa ra hơi ấm của con người mà mùi da thịt của con người thì tối nay ôm gối ngủ chắc ngon lắm. Mình chỉ cần vậy thôi, ko hơn nữa.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.