Que sera sera

Friday, September 2

Hơi buồn tí thôi

Có một bài hát mình rất thích, lời bài hát có một câu thế này "yêu quá biến người yêu thành người nhà", tức là thành người thân luôn và đương nhiên là không có tình yêu nữa. Còn mình, hình như mình toàn biến người yêu thành người thù hay sao nhỉ?

Mình cũng đã từng trải qua cảm giác khi gặp ex là quay đầu chạy. Vì có những lúc mình đã làm hoặc nói những thứ mà nó biến thành "điểm đen" của mình. Khi nhìn thấy người đó thì mình chỉ thấy "điểm đen" đó thôi. Không quay đầu chạy cũng lạ. Có lẽ, mình cũng đã biến thành điểm đen của một ai đó. Cách chối bỏ điểm đen hay nhất là không nghe, không thấy, không màng đến con người liên quan đến những chuyện đó nữa. Mình đã làm vậy, người ta cũng làm vậy. Chuyện đời. Thường!

Có lẽ mình quá hiểu chuyện đó, nên mình cũng không buồn gì nhiều. Chỉ buồn là mình đã coi người ta như người nhà. Đã quen nói chuyện, nấu ăn, đùa giỡn. Đã quen bốc đt lên bấm những con số quen thuộc đó. Cảm giác bị từ chối chẳng hay ho gì. Không biết đến bao giờ mình mới học quen được việc hiểu thêm cảm giác của người khác. Khi nào mình mới được như Ba - chỉ biết người khác mà không hề mảy may suy nghĩ đến bản thân? Mình không bao giờ phủ nhận hay dấu diếm việc mình ích kỉ. Mình thích được thương yêu. Đó là đòi hỏi sao? Mình đã tập, nhưng vẫn không quen được.

Ba nói, kệ, có thì chơi không có thì thôi. Mình đang ráng nghe theo Ba.

Nhưng đôi khi mình cũng muốn có một ai đó vóng tay ôm mình. Đôi khi mình muốn được ngửi mùi con người. Là bạn bè, người thân, người yêu gì cũng được. Một tí hơi ấm cũng đủ rồi.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.