Que sera sera

Tuesday, December 13

Hem thoải mái

Dạo này có một "trưởng bối" cứ làm khó dễ mình. Không hẳn là khó dễ nữa. Mà dạng như cứ thấy mình nói gì là sẽ "phê bình và kiểm điểm trực tiếp hoặc gián tiếp". Lâu rồi mới bị như vậy. Chắc từ hồi còn nhỏ và ở chung với "A.B.", sau này "bỏ nhà" đi rồi thì chả ai phê bình kiểm điểm cả.
Không quen, không thích.
Vì thực tế những gì trưởng bối nói là không hợp lý và không rõ ràng. Y như là lệnh trên ban xuống. Có thể, với một hậu bối nào đó thì sẽ ok, nhưng vói một đứa 'hoang dại" như mình thì không. Đúng là đúng, không đúng là không đúng. Có thể mình sẽ gân cổ lên cãi hoặc nói vu vơ gì đó cho hả lòng. Nhưng mình chỉ có thể làm vậy nếu người đó chỉ hơn vài tuổi hoặc thua mình 1 cái đầu (nghĩa bóng). Vì, dù mình có hoang dại cỡ nào, mình cũng biết kính trên nhường dưới là điều tất yếu trong nền giáo dục á châu. Mình không vô lễ được. Và vì không được nên cũng hơi ức một tí.
Ba nói mình biết vì sao.Cũng tâm lý thôi. Nhưng mình không hiểu vì sao mình phải chịu đựng sự khiếm khuyết tâm lý của họ chứ? Có lẽ mình còn ích kỉ, còn nhỏ, nên mình chưa hiểu hết. Nhưng vào thời điểm hiện tại thì mình không thể nào thở một cái rồi quên được.
Cho nên mới phải viết blog để xả.
Nghĩ đi thì nghĩ lại, thiếu gì người đã phải làm bồn xã cho sự bất ổn về tâm lý của mình trong những năm trước. Lúc đó còn dữ dội hơn những gì mình đang trải qua bây giờ nhiều. Mà lúc đó tụi nó đâu có than. Phải nói đúng hơn là tụi nó (bạn) + họ (một số người nữa) đâu có than.
Vậy thì thôi vậy. Cho qua. Từ từ nó hết.

Tưởng là thi xong rồi thì tâm lý bình ổn hơn mà không phải. Còn lộn xộn hơn. Tự nhiên quạu sảng. Tội nghiệp Ba hồi sáng bị mình quạu lây. Chưa thấy ai mất nết như mình @_@. Kiểu này mà đòi đi chỉ cho người ta kìa. Quê xệ luôn.

Ba nhắc, và mình cũng nhắc mình: không đua, không thi, không tranh với ai hết. Nhưng mà làm sao bây giờ nhỉ?  Khi mình lắng nghe cái tâm mình thì mình hiểu vì sao nó lại khẩn trương như vậy. Insecurities can kill.When will I be confident enough so that I can get rid of all these stupid thoughts?

When I have a family? When I have my own precious child to hold in my arms? Or never?

I dont need much. I only need one person to love me unconditionally, without me having to be pretty, smart, or successful. One person that I can say out loud "I love you" without worries and excuses. Call me greedy, but that's all I want.

But you know that old saying...

"You can not always have what you want".

3 comments:

  1. Có lẽ khi mình già thì sẽ không còn ...những ấm ức như bi giờ. Lúc đó, có khi mình lại là người...làm cho những người trẻ hơn ấm ức. J cũng y chang.

    J thường vào blog bạn mỗi khi buồn, và thấy chính mình trong đó, dù J già hơn bạn rất nhiều.
    Cảm ơn bạn.

    ReplyDelete
  2. Hello again,

    lâu quá không gặp hehehe. Cuộc đời thật là ngược ngạo nhỉ. Mai mốt mình sẽ viết về làm đồ ăn và mỹ phẩm nhiều hơn thì J còn vô ko?

    ReplyDelete
  3. 2012 rồi nhỉ? Hehe, J thường vào blog bạn mỗi khi buồn mà, nên lâu lâu buồn mới vào. Những lúc vào thì mới biết là có mess của bạn nên reply muộn huơ muộn hoắc.

    Mai mốt bạn viết về làm đồ ăn và mỹ phẩm nhiều hơn thì chắc J vô thường xuyên hơn. Hehe. J cũng thích nấu ăn và điệu đà (con gái (già) mà). Haha.

    Chúc bạn một năm mới nhiều hi vọng mới!

    ReplyDelete

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.