Que sera sera

Wednesday, December 28

Tonick

Mình thích nghe nhạc. Hồi nhỏ nhỏ, tức là giai đoạn 13-17 tuổi thì nghe nhạc Mĩ là chủ yếu. Lúc đó có nhỏ bạn, nó 18 tuổi nên rành hơn mình, còn chép sổ nhạc nữa, toàn Back Street Boys, West Life, Britney, thế là nghe theo, và thích. Nhạc Việt thì cũng có nghe mà không thích lắm.

Qua đây, host dad cũng thích nhạc. Có cả một walk in closet toàn cd và cd, vì ổng từng làm dj. Ổng từng hỏi mình, sau này con già rồi con có còn nghe nhạc, còn mua cd ko? Mình, 16 tuổi, vỗ ngực xưng tên bảo, có chứ. Vậy mà năm nay, số lượng CD mình mua là 0, tải từ internet về là đếm không hết.

Nhưng mình chuyển qua nghe  tiếng quảng. Canto-pop.

Nhạc Mĩ giờ chẳng còn nhiều talents. Thời đai của chất giọng và cá tính âm nhạc đã chết. Hiện tại bà con đang hát cái gì mình cũng không hiểu.

Nhạc tiếng quảng cũng vậy. Toàn  tình ca. Ca sĩ cũng bao nhiêu gương mặt đó. Nhưng mình thích nghe vì giai điệu nó vẫn còn hơi hướm hoài cổ một tí. Và vì mình thích nghe tiếng quảng. Nó làm mình nhớ một thời gian chưa biết gì, chưa sợ gì, rất vui.

Đùng một cái, vô youtube mò mò sao mà ra 1 clip nhạc, rồi nghe hết bài này đến bài khác, vui ơi vui. và thích!

một nhóm nhạc gồm 4 thằng nhóc, nhóm tên tonick. Bốn thằng đi đâu cũng có 1 đứa con gái theo cầm video quay quay, chụp chụp. Lâu lâu góp giọng (vai phụ thôi).

Chơi rock, alternative chủ yếu. Hát thì không hay gì đâu. Chủ yếu là trẻ con thích đập phá. Nhưng nó viết nhạc hay lắm. Đại loại như là:

"Hôm nay cuối tuần đi chơi, em đưa thẻ nhờ anh ra atm rút tiền. Anh nói ok, không sao. Hỏi em mật mã thì em nói sinh nhật em rồi đi vô toilet. Anh gãi đầu, chỉ nhớ là mấy ngày cuối tháng 2. Thử mấy lần, máy ăn luôn thẻ. biết sao giờ đây."

Xong rồi

"Em đi ra, anh đổ thừa máy hư. Em nói không sao, anh đưa tiền em xài trước. Anh nói ok, không sao. Rồi em hỏi ngược sinh nhật em ngày mấy. Sao em nỡ? Biết sao giờ đây. Anh nói, thì mấy ngày cuối tháng hai. Em nói, sinh nhật tháng hai là bồ cũ của anh. Biết sao giờ đây?"'

Vừa tập thể dục vừa nghe nó hát mà phải đứng lại cười. Thấy bầu trời có màu hồng.

Nghe nhạc,  ngoài chứng tỏ "level" thâm sâu, ngoài thưởng thức lời ca du dương, còn là một cách giải tỏa mình. Là trở về lại làm đứa con nít.

Tại sao ít người chịu viết loại nhạc đó cho mình nghe nhỉ?

Muốn nghe nhạc con nít thì nghe đây:



Còn không, muốn nghe nhạc người lớn, thì nghe đây. Tâm trạng mình nó cũng từa tựa.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.