Que sera sera

Tuesday, December 6

Thạch Thượng Liên Hoa

Nếu mất đi...
... là mất một sân chơi
... một chỗ tâm tình
... một nơi đàm đạo
... một chốn chứng nhận cho thành quả của mình
Nhưng
Nó chỉ là vật chất
Nó không thay đổi những gì trong tim ta
Không thay đổi niềm tin của ta
Không làm nao núng tâm hồn ta
Vậy thì
Có quá quan trọng hay không?
Sao cứ phải bám lấy cho thật chặt như vậy?
Như đang bóp nghẹn luôn chính mình
trong khi
nó không ảnh hưởng gì mấy đến mình.
Đạo còn đó.
Phương pháp còn đó.
Niềm tin còn đó.
Vậy mà đòi tạm dừng, im tiếng là sao?
"Năm 1963, tất cả những pháp môn chính đều đóng cửa!"
Đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa chứ! 
Trong khi ông thầy đang dở sống dở chết mà vẫn cố gắng vì mình
Mà con lại nghe câu "im lặng, tạm nghỉ, đóng cửa"
từ một trưởng bối mà dù chưa gặp nhưng vẫn rất kính trọng
hơi buồn!
Con luôn tin phước báu pháp môn mình không có bèo bọt như vậy đâu ạ.
Ba dạy, mình phải có nhận định của mình, đúng hay sai tính sau,
nhận định của con là "hãy cứ đi rồi sẽ đến, và đến rồi thì nhớ chỉ cho người ta cùng đi, mặc cho khó khăn cản trở như thế nào"
Làm ơn, xin đừng "tạm ngừng, đóng cửa, im tiếng"
Làm ơn, xin đừng "pháp đã thí quá nhiều, giờ im để cho đèn nhà ai nấy sáng"
Chơi như vậy thì chơi với ai?

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.