Que sera sera

Thursday, December 22

Năm năm

Tháng 12, 2007 mình đặt chân tại Lansing. Tuyết và lạnh. Bắt đầu tìm nhà, dọn vào một căn phòng. Lúc đó ngoài đón xe bus đi học và đi chợ ra thì không còn biết đi đâu hết. Sau một thời gian là đi làm. Có lúc sáng sớm đứng chờ bus giữa trời tuyết và gió 30mph, thổi mình sắp bay.

Tháng 12, 2011, mình chỉ còn 3 tháng nữa là hoàn tất chương trình. Đã biết chạy xe vi vu. Đã đi lung tung không còn sợ lạc đường. Đã thay đổi rất nhiều.

Những năm trước 2007 đối với mình lễ tết không là gì cả. Vì mình đã quen đến ngày đó sẽ làm gì, sẽ có ai. Như một luật lệ. Khoảng từ 2007 đến 2011, lễ tết mình luôn có ai đó xung quanh. Host family chẳng hạn. Bạn bè chẳng hạn. nên hầu như khoảng lễ trôi qua rất nhanh.

Năm nay lần đầu tiên mình sợ ngày lễ. Có lẽ bây giờ mình mới học được cảm giác của những người phải xa nhà, phải cô đơn một mình vào thời điểm mà người ta ở bên người thân của mình. Sau kì Thanks Giving lần trước thì đúng là mình sợ Xmas thật. Không phải là sợ không được đi chơi, đi ăn, hay không có quà. Mà là sợ cảm giác một mình trong căn phòng tối trong khi gia đình bà chủ nhà đang celebrate với nhau. Nó làm mình nghĩ đến gia đình, bạn bè, và nhiều thứ nữa. Làm mình nhận ra mình đang một mình như thế nào.

Con người thật tham lam. Khi có được rồi thì sẽ không chịu thiếu. Khi nắm được trong tay thì lại không muốn buông ra.

Mình cũng không dám than với Papa nữa. Hôm trước chỉ buộc miệng nói chuyện nhà cửa một tí thôi mà Papa đã lo quá rồi.

 Trong các mạng tuổi, thì chữ Kỉ là cô độc nhất. Cái gì cũng một mình. Đàn bà chữ kỉ là loại đàn bà luôn tươi miệng cười nhưng bên trong thì đắng ngét sự cô đơn. Uống cafe không đường là vậy.

Dạo này cứ mất ngủ hoài. Qua mùa lễ có khá hơn không?

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.