Que sera sera

Tuesday, December 6

Ăn nói

Học ăn, học nói, học gói, học mở.

Cả bốn cái, mình đều fail and fail miserably. Nếu ở chung với má thì chắc bị quánh suốt vì 4 cái dở này. hên, giờ  má già rồi chẳng buồn đánh.

Lạ. Đối với những người mình luôn cảnh giác đề phòng thì mình nói chuyện sao mà luôn được họ khen.
Nhưng đối với những người mình xem như rất thân thì thế nào cũng có chuyện.
Làm sao đây ta?

Phải hiều, ai ai cũng có một cái tôi. Cho dù là người hiền nhất, thân nhất, cũng có cái tôi của họ. Họ đòi hỏi một sự tôn trọng và đề cao nhất mực nào đó. Đừng chạm vào nó. Đừng thách thức nó. Nếu không, sẽ lại rơi vào hoàn cảnh khó xử như mình. Hãy để ý cho kĩ thói quen suy nghĩ và sự yêu thích của người ta. When it's someone passion/dream/beloved, regardless how unrealistic or irrational it is, dont even go there.

Hãy nghe thật chậm và nói thật chậm. Nghe chậm làm cho mình hiểu rõ việc gì đang xảy ra xung quanh mình hơn. Nói chậm giúp mình rút lại kịp suy nghĩ ngu ngốc trước khi nó vụt ra khỏi miệng mình. Đừng vừa nghe vừa kết luận, đó là một thói quen xấu. Mình cứ bị cái này hoài.

Cách ăn nói tốt nhất là có một người bạn thật hiểu mình. Thì với người đó mình nói sao cũng được. Dành lại 3 phân khoảng cách cho những người khác. Khi quá mệt mỏi với những "ba phân khoảng cách" đó rồi, thì nhờ người bạn này mà lấy lại sự bình tĩnh khi là chính mình, khi nói ra mà không sợ làm người khác phật lòng. Mình thấy cách này là hay nhất. Người bạn như vậy không phải ai cũng có. Mình may mắn, có hai.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.