Que sera sera

Thursday, July 28

Recovery

Lại một post nữa dưới tag tu tập, hehehe, báo trứoc cho bà con nếu ko có hứng thú thì dừng tại đây.
-=-=-=-=-=-=-


Sau hơn 1 tuần đờ đẫn như cái xác thì sáng hôm qua mình "tỉnh" ra. Tự nhiên biết đựơc lý do làm mình càm thấy khó chịu trong ngừoi. Đó là cảm giác bực bội -  frustration. Mình hiểu đựoc đó là do mình sợ nói sai. Thật ra thì mình nói ko sai. So với những gì mình hiểu  thì mình nói đúng. Còn những gì mình ko biết thì làm sao mà nói? Tuy nhiên với bản tính cầu toàn thì mình lại ko chấp nhận đựoc điều này và nó sanh ra sự ko hài lòng  và đồng thời cũng ko an tâm luôn. Nó làm cho mình gần như điên lên. Thử hỏi trong ngừoi có 1 cảm giác bất an, buồn bực mà lại ko biết đựoc lý do thì ko điên cũng là lạ.

Mình có đuợc 1 bộ óc nhanh nhạy và một trí thông minh có thể nói là hơn một số ngừơi. Tuy nhiên chính cái này làm mình nhiều khi chủ quan, thành ra nó lại cũng là một nhựoc điểm. May là có lần này mình nhận ra đựoc. Cũng hay. Nhưng từ nay phải thận trọng - nhìn trứoc nhìn sau :D - và kiểm soát tư tửong kĩ hơn một chút. Nhớ nhe!

Sau khi mở đựoc cái gút đó thì mình lại có 1 niềm vui, hehehe, đó là tập đựoc hơn 1 chút. Khoảng thời gian tập gần đựoc 2 tiếng, từ 2h đến 3g54 sáng. Đương nhiên khi tập như vậy thì lại không có ngủ mà lại không tỉnh táo luôn -  mơ mơ màng màng. Mà vì nó mơ mơ màng màng nên cũng có cái vui.

Khi mới vào  tập trung hơi khó nên mình cầm thêm xâu chuỗi, nói là "Mày ko ra hả, tao cầm xâu chuỗi nữa nè cho mày biết nha" và tay bên kia là 1 cái chày kim cang bằng gỗ. Nằm ngữa và nhắm nghiền mắt lại và quán đề mục. Khi nó ra trứoc mặt thì nó mờ ảo. Đề mục mình dạo này bị đen cỡ   80% do mình buồn (chả hiểu ăn gì mà buồn miết). Khi nó ra thì mình nhắn nhủ cho nó sáng lên và ko đựoc đen nữa vì ko có gì phải buồn cả. Thì từ chỗ bị đen đó nó sáng từ trong tâm sáng ra. Nhưng chỉ đựoc 1 lát thì yếu đi và đen lại, thì nó từ ngoài đen vô, huhuhu. Thế là phải bỏ làm cái mới. Có lúc nó ra, có lúc không. Nhiều lúc mệt quá thì mình lại hơi buông 1 chút, thì mình tửong tựong cái đề mục. "Cái tửơng tựong" này nó lại rõ hơn và sáng hơn so với cái mà mình quán đằng trứoc mặt. Vậy là khi mình để ý nó 1 vài giây thì nó muốn trồi lên. Mình liền đẩy nó ra đằng trứoc. Kết quả là... hông đựoc và nó mất tiêu. Lại cắm cuối quán cái khác đằng trứoc mặt. Cái này nó lại yếu hơn hẳn.

Có một lúc, tự nhiên mình thấy 1 hàng chữ màu đỏ. Nó zoom in và zoom out luôn. Mình thấy mình đọc nó từ 2 phía, từ trái qua sau đó là từ phải qua. Khi ở bên trái thì cái phần gần mình nó mờ và thấy rõ đựoc phần bên phải. Giống như chụp hình mà không chỉnh macro vậy, hehehe. Sau đó mình nhìn đựoc 1 chữ cuối cùng thì đó là chữ tàu mang nghĩa "cô ấy". Chữ đẹp, sắt nét. Hên là mình bik đọc tiếng tàu ko thì bó tay òi. Sau khi  thấy xong chữ đó thì nó cũng mất tiêu làm mình chả hiểu gì cả. Quay lại quán đề mục tiếp.
>>>Ba nói đó là khả năng thấy cái tựong hình. Vd như ngừoi ta nói cái gì thì trong đầu mình cũng thấy đựoc cái đó. Nó ko phải là tha tâm thông nhưng mà là một sự nhạy cảm. Có điều sự nhảy cảm này là ở mức độ vừa phải thôi, ko phải quá nhạy cảm. Ba nói nhạy cảm quá thì khó tập trung lắm. Coi như 1 cái tốt. Nhưng phải giống vậy vài lần nữa thì mới gọi là chính thức có sự nhạy cảm đó, hehehe.

Sau đó thì mình thấy ngay chỗ ajina nó nhức và cứng. Thừong thì khi nào tập trung quá thì ngay ajina (điểm giữa trán, từ hàng chân tóc đi xuống khoảng 2/3 trán, trên chân  mày 1 đốt ngón tay cái) nó vẫn nặng/nhức/căng do máu tụ về, nên chuyện này là chuyện thưòng ngày ở huyện rồi. Có điều, cái điểm nhức này nó... đi lên theo 1 đưòng thằng. Nó di chuyển từ từ và dừng lại ngay dưói đừơng chân tóc. Khi nó di chuyễn như vậy thì "cái thấy" của mình cũng đi lên theo. Khi nó dừng lại ở điểm cao nhất thì giống như mình đang trợn ngựoc con mắt nhìn lên trời vậy (nhưng thực tế con mắt mình vẫn nhắm bình thừong, chỉ có "cái thấy" di chuyển). Chuyện cái "điểm nhức" này di chuyển thì mình đã kinh qua 1,2 lần trứoc rồi, nhưng chuyện cái thấy đi theo nó thì là lần đầu. Mình để ý coi cái gì xảy ra. Không có gì xảy ra cả. Và thế là tại chỗ đó mình quán đề mục ngọn lửa tiếp (sau 1 vài giây ngơ ngẩn, hehehe). Đưong nhiên là nó... rất khó, hehehe (mình tửong mình là ai hehehe). Sau 1 lát thì cái điểm nhức nó tuột xuống từ từ lại, và cái thấy tuột theo. Có điều, mình lại để ý coi nó tuột đến đâu, thì nó chỉ tuột đến ajina là dừng lại và ko có đi xuống nữa. Sau 1 hồi xác định chắc chắn rồi thì mình lại quán đề mục tiếp. Trong đầu mình ko có thắc mắc gì mà chỉ thấy nó là lạ nên mình để ý và nhớ lại để còn hỏi ba nữa chứ.
>>>Ba nói hiện tựong di chuyển đó là do nó tìm cách mở luân xa số 7. Và nó đã mở đựoc rồi (đi lên, cái thấy đi lên theo luôn). Nó tuột xuống do mình còn yếu và chưa quen. Nhưng nó  tuột xuống ajina và ko tuột hơn (xuống hàng chân mày) vì mình đã block đựoc THTT rồi (mừng quá!) nên nó chỉ dừng ở ajina mà thôi. hehehe. Khoái quá ko còn sợ THTT nữa. Ba nói thêm khi cái thấy nó đi lên như vậy nếu mình giữ đựoc thì 1 hồi nó sẽ "morph ra 1 ông Phật's picture" hehehe, Ba nói đó. Next time nha cưng. Ba nói luôn dó. Ok next time! :D

Trong khoảng thời gian tập như vậy mình ko có ngủ nhưng mà cũng ko có tỉnh, hehehe. Mình nằm ngửa rồi nghiêng qua bên phải rồi lại nằm ngữa, miễn sao là cho thoải mái và quán cái đề mục. Nhưng cái đầu thì nó lại ko có ý thức với xung quanh. Trời mưa lộp độp đến sáng mà mình ko nghe gì cả. Không ngủ mà ko tỉnh. Đề mục thì thoắt ẩn thoát hiện (một cách mờ ảo). Mình biết là nếu buông chày ra thì mình ngủ luôn, nhưng ko hiểu sao mình ko buông mà ráng quán. Có lúc mình thấy mình ko còn sức quán nhưng vẩn niệm lửa, lửa, lửa.

Đột nhiên có 1 đoạn nó xảy ra như chiếu phim hay là giấc mơ vậy. Nhưng ngay lập tức sau khi nó xảy ra thì nó tối thui luôn và mình quên ngay tại đó, ko tài nào nhớ nổi. Ngay cả trong trạng thái nữa tỉnh nữa mê đó mình muốn nhớ mà cũng ko  nhớ đựoc. Chỉ nhớ là mình làm gì đó và nói chuyện với ai đó, và cảm giác là có ba ở đó thôi.

Sau đó ngay lập tức nó tối thui, và mình nghe.... 3 câu chửi. Lúc đó mình nằm nghiêng bên phải, và mình nghe rõ ràng bằng tai phải (ghê chưa, còn phân biệt nghe tai trái hay tai phải nữa). Ba câu chửi đó nó có DM gì trong đó hay sao á. Mình cũng ko thể nào nhớ nổi. Chỉ biết khi nghe thì mình rất sợ. Giờ vẫn còn sợ mà. Cái giọng đó nó the thé, nó rít, nhưng nó cũng khào khào rất là ghê. Ngay lúc đó mình cho rằng đó là tiếng của một con quỷ. Nhưng nó lại cũng giống tiếng của mình nữa (lúc đó thì mình ko phát giác ra vậy). Thật là đáng sợ. Song song lúc đó mình lại nghe chính mình nói "đây là do ngày xưa mình nói xấu và chửi mắng người khác nên bây giờ mình bị chửi nè". Lập tức mình niệm A Di Đà Phật tiếng ngân dài, nhưng lại ko có tần số do mình bị đuối rồi. Lúc đó do mình sợ cái tiếng chửi đó nên mình niệm Phật để tự vệ. Khi mình niệm như vậy thì đằng trứoc mặt mình hiện lên 1 chấm. Mình nghĩ ko biết nên quán ngọn lửa hay quán chấm đỏ vì ko thể nào niệm mà ko quán. Nhưng tại sao niệm phật mà lại quán ngọn lửa? Ko đựoc. Nhưng quán chấm đỏ thì lại là bài tập Tịnh Độ mà. Không đựoc. Trong lúc mình phân vân như vậy thì khuôn mặt ngài A Di Đà hiện ra. Đó là khuôn mặt y chang trên tựong  gỗ và trên ngừoi mình. Mình mới ồ lên vậy là đúng rồi. VÀ đây là mình đang sám hối nè. Thế là mình tiếp tục niệm phật và cố giữ hình khuôn mặt đó. Khi mình niệm thêm đựoc 3 tiếng thì mình nghe 1 giọng nói từ trong tâm mình cất lên (mà giọng nói này rất là dễ thưong trong trẻo y như con nít) "Con xin sám hối tội nói xấu và chửi mắng ngừoi ta, từ nay con không dám nữa". Từng câu chữ mình nghe rõ ràng luôn. Sau đó mình tỉnh dậy ... do đau bụng nên phải chạy vô toilet :D. Khi tỉnh thì mình vẫn còn niệm phật. Ngồi trong toilet mình nhớ lại mồn một mọi thứ và vẫn ngơ ngẩn... vì vụ sám hối. Sau đó vô coi đồng hồ thì là 3h54 sáng. Mình có 1 cảm giác sung sứong vì minh tập...hơi ngon hehehe và định bụng sẽ kiếm Ba để khoe.
>>>Ba khen hay và nói những cái này đúng. Ba nói chuyện niệm Phật để tự vệ và sau đó chuyển sang sám hối là - trí thông minh ko có ông thầy. Cái này mai mốt ba khỏe phải hỏi lại ba mới đựoc. Vẫn chưa hiểu lắm. Ba nói khi nào mình cân bằng đựoc đời và đạo thì cái này nó mới xuất hiện mà thôi (mình vẩn phân vân.... mình mà giỏi vậy hà?). Ba nói cái tâm mình nó nhu nhuyễn nên nó chuyễn từ quán đề mục qua sám hối theo từng lúc mà mình cần nó. Hay. Ba nói mình nghe đưọc tiếng chửi nó cũng là 1 cái hay nữa.
Ba confirm lại mình so sánh nó với tiếng con quỷ (nhưng lại giống tiếng mình) là đúng. Vì khi mình mắng chửi ngừoi ta thì bên ngoài nó là 1 tiếng chát chúa nhưng bên trong nó là  tiếng rít của con quỷ. Bởi vậy đừng có mắng chửi nha nha.
Ba nói là mình tửong tựong đề mục theo cách của mình ở trên và giữ nó nhỏ vừa phải và làm cho nó sáng, ko cần đẩy nó ra.
Ba kêu khi không làm gì thì cố gắng nghĩ về nó. Để ko bị trồi lên xụt xuống.
Ba đừ quá nên mình kiu Ba đi ngủ đi.
Hết chuyện. hehehe.

P.S: có 1 cái mình muốn khen mình. hehehe. Có 1 đàn anh cũng nghe tiếng chửi trong lúc nhập định. Đàn anh này nghe chửi còn kinh hơn và lớn hơn mình. Tuy nhiên, cái mình để ý (sau khi mình tỉnh ngủ, lúc ngồi trong toilet á) là: khi đàn anh này nghe chửi thì anh lại ko có biết lý do vì sao có tiếng đó. Và anh đặt câu hỏi là "Tại sao đã vào trong này rồi (số 4, và đã chơi với ngài Dựoc Sư 1 thời gian rất dài) mà vẫn còn nghe tiếng chửi như vậy?". Còn mình sau khi giật mình sợ vì tiếng chửi đó, thì lại biết luôn lý do của nó luôn (cái tội chửi ngừoi ta) và liền sau đó nó sám hối luôn. Mình nghĩ cái này là 1 cái hay. Cái này thì mình chưa có nói với Ba. Hôm nào phải hỏi Ba mới đươc.
Còn 1 thắc mắc là: mình là 1 đứa ko phải là fan của sám hối. Trong bất cứ trừong hợp nào mình cũng ko nghĩ là mình sẽ sám hối mà còn "con xin chừa"  1 cách thắm thiết thành khẩn như vậy nữa. Mình cảm thấy thật khó hiểu luôn đó. Từ bây giờ phải để ý ko đựoc nói xấu và mắng chửi ngừoi ta rồi. Đó, khổ chưa! Ko hiểu vì sao đó, mặc dù là thấy nó rất là hay mà vẫn ko hiểu vì sao.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.