Que sera sera

Friday, January 28

Lụn vụn tám chuyện với Tibu

Phải cám ơn con bạn. Nó réo mình trên yahoo và trút cho 1 nồi thập cẩm. Thế là chị L nhà mình làm thầy dùi, chỉ cho nó "mày làm vầy, làm vầy nghen. Trong 1 tuần rồi báo cáo tao", ghê hem. Chỉ cho nó xong thì lại vớ điện thoại mà hỏi ông thầy liền. Chớ hông thôi, hông hỏi lại cho kĩ, nó mà làm sai thì mình lãnh (thực chất là ông thầy lãnh, nhưng mình cũng ăn theo chút cho có mùi). Ui, thế là kéo ra 1 buổi trò chuyện thân mật nhưng không kém phần vui vẻ, hình như cả tiếng. Nói chuyện xong thì lòng mình vui cứ gọi là phơi phới. Sướng!

Để coi, ghi ra sau này làm kĩ niệm. Tức cái là hem có thâu âm được. Quên mẹ gần hết! Nhân vật chính là mình, nhân vật phụ là Tibu.

. Mình phát hiện ra là trong mỗi giai đoạn có ai đến chụp hình thì mặt của ổng mỗi lần mỗi khác. Không biết giải thích sao ta. Ví dụ như anh này hồi trẻ đẹp trai, 20 năm sau thì già đi, nhưng vẫn là khuôn mặt đó. Còn hình của ổng thì hồi trẻ là 1 khuôn mặt, hồi già nó khác. Hem biết có ai để ý hem. Khi mình hỏi thì "ảnh" cuồi ồ lên. Bảo: "Biết cách nhìn rồi đó hả, (và giọng cười hô hô quên thuộc)". Thì ra, ảnh chết đi sống lại cỡ đâu 4 lần rồi. hehehe.
. Sau đó ảnh kể chuyện ảnh mang thân mình ra thí nghiệm trước khi cho anh em bạn bè làm bất cứ gì nguy hiểm. Ví dụ như có chú kia đòi uống 1 chai mỡ để thử cảm giác "say mỡ" , ảnh can lại, và uống trước, vì có chết thì ảnh chết trước. Kết quả là đau bụng và bị hành xác quá trời. Kết luận là đừng có uống cả chai mỡ nha. Say thì có say thiệt đó nhưng mà gớm lắm!
. Rồi ảnh kể chuyện Vĩnh Song là anh thầy chùa và thầy thuốc. Anh chàng này đem hạt giống cây thuốc rãi khắp đà lạt, và kêu đà lạt là vườn thuốc của ảnh. Anh chàng này có 1 câu chuyện thật sầu thảm. Làm thầy chùa giai đoạn chiến tranh chống Pháp. Khi kẻ thì bắn nhau ầm đùng, kẻ thì bỏ của chạy lấy người, thì anh chàng ở lại chùa. Khi nó bằn nhau ngoài kia thì anh ôm chân tượng QTA mà hét "sao không cứu người ta?". Ban ngày thì lính pháp vô đánh vì cho anh là việt cộng, ban đêm việt cộng ra đánh vì nghi anh là sĩ quan nằm vùng. Đến năm 75, thì anh bỏ chùa đi làm thầy thuốc. Lý do là:"tui kiu quá rồi mà ổng không có cứu!".
.Kể đến đó thì lại kể chuyện Tibu và Vĩnh Song cùng nuôi 1 anh chàng bị bệnh loãng xương (hay gì đó mà xương nó mềm đến nỗi có thể cuốn bàn chân lại được). Số là khi làm thầy thuốc thì Vĩnh Song lại "tha" những chàng ăn mày, cùi, ghẻ, về nuôi đến khi sạch sẽ khỏe mạnh thì cho đi. Và đụng anh chàng bệnh xương này. Thế là 2 ông phụ nhau chăm sóc, bằng phương pháp thực dưỡng Osawah. Khi anh chàng đó đứng lên được, thì có 1 ông lãnh phần phụ. Sơ sẩy thế nào, ông này dùng dầu cũ mà chiên đồ ăn cho người đó, trong khi đáng lẽ  phải dùng dầu mới. Thế là anh đó phỏng lưỡi, thủng ruột rồi chết*. Tibu và Vĩnh Song khóc như mưa. Sau này Vĩnh Song chữa bệnh cho 1 cô bị bệnh gan tưởng như là chết. Anh hứa là nếu sống thì cưới. Cúi cùng là sống, và cưới thiệt. Rồi nhiều chuyện lắm. Nhưng cuối cùng anh chàng tự tử chết, vì vợ chết do bệnh, con thì chết non trong bụng vợ. Một câu chuyện rất cảm động, và lạnh sống lưng. Anh ta đọc văn tế cho vợ xong, câu cuối là anh đi  theo em, thì đập đầu vào tảng bia mộ mà chết.
.Mình hỏi thêm về vụ đệ tử -  hàng xóm. Chú Tibu nói là hàng xóm thì ngang hàng nhau, muốn sao cũng được. Còn đệ tử thì nó phải kính, phải thưa tùm lum. Mình là hàng xóm đó nghen. Vụ này sẽ nói kĩ hơn. Tuy nhiên là làm đệ tử có cái hay riêng của nó. Cách nói tìm cái hay để khích lệ người tu tập cho vui này thì chỉ có chú Tibu mới nghĩ ra. :D
. Có hỏi chuyện tập theo 1 thời gian. Cả 2 ng đều đồng ý là tập được thì tập, chứ lập thời khóa biểu chi. Chú nói làm được vậy thì hay, nếu cuộc sống cũng cho phép thời gian như vậy. Chứ cuộc sống thì nó làm gì cho mình bình lặng như vậy. Lỡ như đang làm chuyện đại sự cũng bỏ ngang mà tập thì sao được. Mình đồng ý 2 tay 2 chân.

*: phương pháp Osawah là phương pháp thực dưỡng dưa theo tính âm dương của đồ ăn để trị bệnh (và tu tập lun - chủ yếu là gạo lức muối mè). Theo phương pháp này thì nên ăn đồ ăn có tính dương nhìu. Tuy nhiên, vì vậy, mà nếu đang ăn nhiều đồ ăn có tình dương mà lại phang ngay 1 số lương lớn đồ ăn có tính âm (ở đây là dầu chiên cũ) thì sẽ bị phỏng lưỡi. Người có cơ thể yếu kém thì lủng ruột luôn, do nó nóng quá.
Còn nữa mà tạm thời quên rồi.

5 comments:

  1. Đại k nào đây. Dzo đây mà dám xưng đại ca hả em

    ReplyDelete
  2. hehe,, ai lớn hơn thì làm Dại K thoai, có rì đâu mà théc méc .. =))

    ReplyDelete
  3. Khi đọc lại thì cứ như là "Người ấy" (Vỉnh Song) vẫn còn đây! Vì chết trong sân hận nên ông thầy thuốc Vỉnh Song đã đi xuống A Tu La. Tuy nhiên Cô Trang đã độ tử và đã đưa lên Thượng Phẩm Thượng Sanh.

    ReplyDelete

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.