Que sera sera

Monday, August 22

Lang mang

Thứ bảy, chả hiểu sao mà trời âm u cả ngày. Làm 2 ca, 8h đã có mặt. Vừa làm, vừa chơi, vừa tính lương, vừa phỏng vấn nhân viên mới. Quay qua quay lại 5h là hết ngày. Vừa chuẩn bị về thì trời mưa. Cái thứ mưa mình sợ nhất là thứ mưa này đây. Mưa nặng hạt, gió mạnh, trắng trời trắng đất. Đã vậy còn sấm sét ầm đùng nữa chớ. Đứng nhìn mưa 5s, trong lòng suy nghĩ không biết có nên đợi lát cho nó tạnh bớt rồi hãy về hay không. Nhưng nghĩ lại cảnh trường sắp đóng cửa và chỉ có mình mình ở đây thì cũng hơi run. Thế là bay ra xe. Từ cửa trường ra xe chưa đến 20 bước chân mà đã ướt nhem là biết mưa lớn thế nào. Tóc ướt, mùi dầu gội raspberry nồng nàn trong xe. Thơm! Thích! Nhưng vẫn không thỏa lấp được nỗi sợ lái xe của mình. Thú thật, lúc đó nghĩ hay là ghé nhà T. đợi cho bớt mưa. Nhưng câu hỏi chưa đặt ra thì cũng biết câu trả lời mình nhận được sẽ là không. Nên thôi chả muốn tự đánh chìm hy vọng của mình làm chi. Cũng tính đi đường trong thành phố thay vì chạy freeway vì như vậy sẽ đi với tốc độ chậm hơn - 45mph tức là 60km/h thay vì 70mph là gần trăm cây/h. Nhưng mò túi thì GPS để nhà rồi. Đường kia thì chưa đi lần nào, mà trời mưa bão đi đường mò nguy hiểm. Nên thôi. Đã vậy cha facilities còn chúc mình "have a nice time driving home" nữa chứ. Bên này, có hai cái mệt mỏi là trời mưa lớn và trời tuyết. Trời mưa nhè nhẹ thì không sao. Trời mưa lớn cộng với chạy xe tốc độ cao thì sức gió tạt mưa vào làm mọi thứ trước mặt trở nên trắng xóa. Không thấy gì cả ngoài màu trắng. Đó là chưa kể xe đằng trước chạy càng nhanh thì càng nhiều nước bắn vào kiếng xe mình, càng khó thấy đường. Thêm nữa là lâu lâu hai bên đường có những vùng trũng, đọng rất nhiều nước. Ai từng chạy bộ dưới hồ bơi hoặc dưới biển đều biết cảm giác đó làm cho xe mình giống như bị thắng gấp và rất dễ bị lúc lắc. Nếu tay lái không vững thì rất dễ bị ú tim. Mình không thích chạy xe qua những đoạn đó. Cứ gần tới là mình ko đạp gas để cho xe lướt qua tự nhiên thì nó đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn luôn phải giữ tay lái thiệt vững vì đôi khi sức nước làm lệch bánh xe. Nhưng xe đằng trước nó đạp nhanh quá thì nước văng vô xe mình rất mạnh, cảm giác như bị ai tạt axit vậy hehehe. Trời mà tuyết thì đường đóng băng, do state và city ko chịu thuê nhiều người ủi tuyết như xưa nữa. Đường mà đóng băng thì chạy xe rất vui nha. Có lần mình chạy trên đường lớn, ngĩ là đường lớn nó sẽ ủi trước, ai dè mình sai. Tuyết đóng cứng cũng phải 1cm hay hơn, ko thấy được mặt đường. Xe mình vừa chạy vừa lắc. 5mph mà vừa chạy vừa run, bà con xung quanh cũng vậy. Ai cũng chạy sát lề chứ ko dám chạy lane giữa. Có lúc mình vừa nhấp gas ở đèn đỏ để chạy thì đèn đỏ khác bật lên, vẫn vận tốc 5mp, mà đạp thắng xe vẫn trượt, May mà mình lanh trí bật sang neutral thì mới dừng vừa sát đít xe trước. Ko thì... Nói lại chuyện thứ bảy. Cuối cùng mình vẫn quyết đi mưa về. Chạy hơi chậm so với speed limit 1 chút xíu cho an toàn. Vừa chạy vừa nhìn trời mưa vần vũ. Tắt máy lạnh đi bật sưởi lên để có chút hơi ấm. Mình nhớ tới Ba. ngày xưa cứ mưa là ba mặc quần tà lỏn đưa mình đi học hoặc đón mình về. Ở sài gòn có nhiều nhà cao và nhiều người nên sấm sét có ầm đùng cũng ko đáng sợ như bên đây. Nhưng mỗi khi sấm sét thì mình đã ngồi sau lưng ba, chả có gì mà sợ. Có nhiều kỉ niệm chợt ùa về. Những kí ức đó làm cho tim mình nhoi nhói. Có thể Ba không phải là một người tốt như mình mong muốn. Có thể ba không cư xử như một người đàng hoàng. Có thể ba đã không chăm sóc mình như mọi người cha khác chăm sóc và dạy dỗ con cái họ. Có thể mình lớn lên một cách không bình thường là vì ba. Nhưng ít ra, trong một thời điểm nào đó, ba đã làm những gì ba biết và cho là tốt nhất với mình. Như vậy phải chăng là đã đủ rồi? Mình vẫn nói mình không hối hận những điều mình đã làm. Mình đã làm nhiều điều sai. Nhưng đúng là không hối hận. Có hối hận thì cũng có ích gì đâu. Mình chỉ có thể học và có thể nuối tiếc. Âu, đó là một cách để chứng mình là mình còn có cảm giác. Đôi khi trong những lúc lang mang thì lại nhớ tới nhiều thứ và nhiều người. Đến một lúc nào đó, mình cũng mong có ai đó lang lang và nhớ tới mình như vậy.

No comments:

Post a Comment

Tự do thoải mái bày tỏ ý kiến của mình nha. Nhưng xin vui lòng chửi thề có chừng mực. Please be polite and courteous while freely expressing your thoughts. No spams please.